Chiến Lang Ở Rể

Chương 141: 141





Nơi ở của Trần Phi là một căn hộ có một gian dành cho một người ở.

Lúc này, cô ta đang ngồi trên ghế sô pha, trên nét mặt có một chút lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn vào toilet.

Trong nhà vệ sinh, Lê Văn Vân đang rửa tay, vì đánh Vưu Chí nên tay anh bị dính rất nhiều máu tươi.

Sau khi cảm giác sảng khoái và sự căm hận nhất thời được phát tiết ra ngoài, trên mặt Trần Phi lại hiện lên một chút lo lắng.

Trong mắt cô ta, Vưu Chí là người có tiền có quyền, trong tay anh ta nắm quyền quản lý một công ty, sau lưng lại có sự hậu thuẫn của nhà họ Vưu hùng mạnh.

Đó là loại người mà cô ta không thể chọc vào.

Trần Phi không biết Lê Văn Vân có lai lịch thế nào, nhưng theo lời của Vưu Chí thì Lê Văn Vân chỉ là một người vừa mới ra tù và không có căn cơ gì hết.

Cô ta lo lắng rằng nếu Lê Văn Vân đánh Vưu Chí, Vưu Chí sẽ thực sự trả thù anh, hoặc như những gì Vưu Chí vừa nói, anh ta sẽ đưa Lê Văn Vân ra tòa, khiến Lê Văn Vân dành phần đời còn lại của mình trong tù.

Sau khi Lê Văn Vân bước ra ngoài, Trần Phi mím môi, nói: “Lê Văn Vân, cảm ơn anh, nhưng...!ngộ nhỡ Vưu Chí thật sự kiện anh ra tòa thì phải làm sao đây?”
“Không sao, cậu ta muốn kiện thì cứ để cậu ta kiện đi.” Lê Văn Vân nhún vai thờ ơ nói: “Việc đó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.

Chỉ cần đến lúc đó người nhà cô chịu đứng ra làm chứng rằng cậu ta quấy rối các người, tôi sẽ chẳng mảy may hề hấn gì hết.”
Nói xong, anh nhìn về phía Trần Phi hỏi: “Còn cô, Vưu Chí bị tôi dạy dỗ một trận như vậy, sau này chắc hẳn cậu ta sẽ không dám tiếp tục đến làm phiền cô nữa.

Cô định làm gì? Quay lại trường học à?”
Trần Phi ngẩn người, sau đó đáp: “Tôi không muốn quay lại trường nữa.

Sự việc lần này đã khiến tôi hơi chạnh lòng.


Hôm qua sau khi thông báo được đưa ra, tôi đã đăng CV của mình lên mạng, lát nữa tôi sẽ đi phỏng vấn vào lúc 11 giờ.

Dù sao ở trường cũng không kiếm được nhiều tiền, chi bằng ra ngoài đi làm cho những công ty lớn.

"
Lê Văn Vân gật đầu, đây cũng là một lựa chọn của cô ta.

Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cô đi phỏng vấn ở công ty nào?”
“Công ty bên Tập đoàn Hoàn vũ, tôi đi phỏng vấn vị trí công việc hành chính, chắc là không có vấn đề gì.” Trần Phi đáp.

Lê Văn Vân bất ngờ, sờ mũi nói: “Được, vậy chúc cô phỏng vấn thành công! Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Mặc dù anh và Trần Mỹ Huyên khá quen thân, nhưng vẫn chưa đủ thân thiết đến mức đủ để anh bảo đối phương tùy tiện tuyển một người vào công ty.

Nếu là tập đoàn Hãn Vũ thì Lê Văn Vân có thể nói trước với bên ấy một tiếng, dù sao tập đoàn đó cũng là của anh.

Trần Phi gật đầu, do dự một hồi, cô ta lại nói: “Lê Văn Vân, đợi sau khi phỏng vấn xong, hôm khác tôi mời anh đi ăn được không? Tôi muốn tử tế cảm ơn anh một bữa.”
Lê Văn Vân quay đầu lại cười với cô ta: “Được!”
Trần Phi đỏ mặt nói: “Vậy đến khi đó tôi sẽ gọi điện cho anh!”
Lê Văn Vân gật đầu chào tạm biệt Trần Phi, vừa đi xuống lầu, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.

Anh cầm lên xem thì thấy đó là một số điện thoại lạ, anh bấm nút nghe, nói: “Alo?”
Đầu dây bên kia chỉ im lặng.

“Nói đi.” Lê Văn Vân hỏi lại.

Đầu dậy bên kia vẫn im ắng, Lê Văn Vân bực mình nói: “Bị điên hả?”
Nói xong, anh định dập máy.


Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vọng ra: “Số Không!”
Sắc mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, anh hỏi: “Ai vậy?”
Đầu dây bên kia lại im lặng, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu sau, người đó mới nói: “Ẩn giả!”
...!
Ngày hôm nay, đối với thành phố Lâm Hải mà nói là một ngày không bình thường.

Nhà họ Lê rơi vào cảnh hỗn loạn và lo lắng, giá cổ phiếu của các công ty niêm yết gần như giảm mạnh.

Chỉ trong một buổi sáng, tổng giá trị thị trường của gia đình họ Lê đã bốc hơi vài tỷ tệ.

Đúng lúc này, trong tổng bộ của nhà họ Diệp, Diệp Kỳ đang ngồi trong văn phòng, nhìn thị trường chứng khoán trên điện thoại di động, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn xen lẫn kinh hãi!
Đúng vậy, những người khác không biết tại sao bây giờ nhà họ Lê lại hỗn loạn như vậy, nhưng anh ta thì có.

Lê Văn Vân thật sự làm được, anh đã thật sự khiến nhà họ Lê chịu tổn thất cực kỳ lớn!
Đây mới chỉ là thứ hai đầu tuần thôi, cho đến trước khi buổi tổng kết cuối năm của nhà họ Lê diễn ra, ai mà biết được nhà họ sẽ còn tổn thất bao nhiêu tiền nữa.

Và vì đã có sự chuẩn bị từ trước nên hiện giờ anh ta đã tham gia vào cuộc tranh đoạt, và rất có thể anh ta sẽ trở thành người hưởng lợi đầu tiên trong lần chao đảo rối ren này của nhà họ Lê!
Trong lòng anh ta vừa thấy vui mừng vừa thấy sốc!
Anh ta thực sự không thể hiểu, một người đã ngồi trong tù chín năm như Lê Văn Vân rốt cuộc đã làm được những điều này bằng cách nào.

“Lê Văn Vân!” Diệp Hinh đang ngồi đối diện Diệp Kỳ, trên nét mặt cô ta hiện lên vẻ chán nản và rầu rĩ, miệng lẩm bẩm cái tên đó.

“Anh ta thật sự đã nói là sẽ chứng minh sự trong sạch của bản thân trong buổi tổng kết cuối năm của nhà họ Lê vào thứ bảy sao?” Cô ta ngẩng đầu nhìn Diệp Kỳ hỏi.

Diệp Kỳ gật đầu đáp: “Đúng là anh ta đã nói như vậy.”
Diệp Hinh mím môi, sau đó thở dài, nói: “Vậy đến lúc đó em cũng đi, anh đưa vé vào cửa cho em!”
...!

Cùng lúc đó, tại nhà họ Liễu ở Lâm Hải!
Liễu Tinh Ngữ tức giận, thở hổn hển chạy vào trong nhà.

Nơi ở của nhà họ Liễu không phải là một ngôi nhà có kiến trúc hiện đại, mà là một nơi có kết cấu như tứ hợp viện.

Đương nhiên, trang hoàng bên trong vẫn mang hơi hướng hiện đại.

Tứ hợp viện chiếm diện tích khá lớn, một tứ hợp viện như này ở Lâm Hải có ít nhất cũng phải có giá vài trăm triệu tệ!
Trong tứ hợp viện, có một căn phòng cực lớn, căn phòng này được gọi là phòng luyện công.

Liễu Tinh Ngữ chạy xồng xộc vào trong đó.

Bên trong, Liễu Vân Sơn đang ngồi xếp bằng.

Nghe thấy tiếng động, ông ta mở mắt ra, nhìn Liễu Tinh Ngữ hỏi: “Chuyện đã làm xong chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Liễu Tinh Ngữ đáp: “Lôi Bân nói thích làm là làm thôi!”
“Hửm?” Liễu Vân Sơn nhướng mày hỏi: “Ông ta thật sự nói như vậy ư?”
“Thật ạ.

Cháu còn gặp được Lê Văn Vân ở tầng dưới của tập đoàn Hãn Vũ.

Anh ta là một tên khốn, anh ta dám...!dám gọi cháu là cô em xã hội đen!” Liễu Tinh Ngữ vô cùng tức giận.

“Em nên đánh cho thằng nhãi đó một trận, sau đó kéo nó đến đây!” Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Liễu Bạch.

Liễu Vân Sơn xua tay nói: “Hừ, nếu Lôi Bân đã không nể mặt ông, vậy thì ông cũng không cần cho ông ta mặt mũi nữa.

Mang điện thoại đến đây cho ông!”
Ngay sau đó, có một người đưa điện thoại di động tới, Liễu Vân Sơn cầm lấy, tìm số điện thoại rồi bấm nút gọi.

Không lâu sau, cuộc gọi được kết nối, một giọng nói vang lên: “Alo, ông Liễu, có chuyện gì ư?”
Liễu Vân Sơn thở ra một hơi, nói: “Hoàng Lượng, sau khi lấy được thẻ kim cương từ chỗ ông cụ nhà ông, tôi vẫn luôn không dùng đến nó.


Lần này, tôi phải phiền ông giúp đỡ một chút.”
“Ông nói đi.” Hoàng Lượng nói: “Chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng cho phép, tôi nhất định sẽ giúp ông.”
“Là thế này, Liễu Bạch bị một người tên Lê Văn Vân đánh cho một trận.

Tên Lê Văn Vân này là người bên Lôi Bân, tôi muốn anh ta phải xin lỗi cháu trai tôi, nhưng Lôi Bân lại cự tuyệt điều đó.

Nên tôi nghĩ, không biết có thể nhờ tập đoàn Hãn Vũ bên chỗ các ông gây thêm sức ép cho ông ta không.

Đương nhiên là cũng không cần hoàn toàn trở mặt với nhau, chỉ cần để cái tên Lê Văn Vân đó đến nhà chúng tôi xin lỗi Liễu Bạch là được.” Liễu Vân Sơn nói.

Liễu Bạch đang đứng ở bên cạnh, khuôn mặt cao ngạo của cậu ta hiện lên một vẻ giễu cợt.

Giống như cậu ta đã nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của Lê Văn Vân ở trước mặt mình rồi!
Cậu ta đã nghĩ đến lúc đó phải “chỉnh” Lê Văn Vân như nào mới có thể khiến mình được hả giận.

Đúng lúc này, giọng nói của Hoàng Lượng vọng từ trong điện thoại ra: “Ông Liễu, những chuyện khác thì không có gì khó, nhưng chuyện này thì e là chúng tôi không làm được.”
“Hả?” Liễu Vân Sơn cau mày lại, hỏi: “Tại sao?”
“Tôi không thể tiết lộ lý do cụ thể là gì, chỉ là tôi thật sự không thể giúp ông chuyện này được.” Hoàng Lượng đáp.

Liễu Tinh Ngữ và Liễu Bạch cũng nghe thấy nội dung cuộc gọi, cả hai đều sững sờ đứng ngây người tại chỗ!
...!
Ở một nơi khác, tại cổng tiểu khu nhà Trần Phi.

Lê Văn Vân đưa điện thoại lên tai, đứng ở đó, trong mắt anh ngập tràn sát ý.

Anh không nói gì, đầu dây bên kia cũng thế, lúc này chỉ có sự im lặng bao trùm bọn họ.

Một lúc sau, Lê Văn Vân mới liếm môi, nói: “Anh đang ở Lâm Hải đúng không, đến đây đánh nhau một trận đi!”
“Đánh nhau một trận ư? Không cần thiết!” Đầu dây bên kia, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Hơn nữa cậu cũng không đánh lại tôi đâu.”
“Nhưng, chúng ta có thể gặp mặt, tôi muốn nói chuyện với cậu, nói về Người Gác Đêm!” Giọng nói khàn khàn kia tiếp tục vang lên..