Chiến Lang Ở Rể

Chương 260: 260





Sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi, sau khi suy nghĩ một lát bèn lấy điện thoại di động ra bấm máy, ngay sau đó, đầu dây bên kia đã kết nối và một giọng nói đầy nịnh nọt vang lên: “Ôi, anh Cường, nghe nói anh đã về Yên Kinh rồi, em còn đang định khi nào mời anh ăn một bữa cơm để đón gió tẩy trần cho anh đây.”
“Kim gia, đừng nói nhảm nữa, tôi muốn anh đối phó một người.” Trịnh Cường nghiến răng nói.

...!
Lê Văn Vân đang lái xe trên đường, thực ra tâm trạng của anh hôm nay không tốt cho lắm.

Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ bỏ đi không nói lời nào khiến Lê Văn Vân cảm thấy hơi khó chịu, cho nên vừa rồi trong lòng anh vẫn hơi tức giận, nhưng vì nể mặt Nhan Như Tuyết nên anh cũng không có làm gì quá đáng.

Anh lái xe và suy nghĩ về những gì Nhan Như Tuyết vừa nói với mình.

Bây giờ đã xác định được bảy khúc, anh đã lấy một khúc của nhà họ Hoàng, nhà họ Lý có trong tay ba khúc, nhà họ Quách có một khúc, ông chủ Tam Hợp Lâu có hai khúc.

Về phần nhà họ Quách có lẽ cũng không khó khăn lắm, nhà họ Quách không phải là một dòng họ võ thuật, có thể tổ tiên của họ luyện võ công nhưng đến đời nay đã thất truyền và bọn họ chỉ tập trung kinh doanh buôn bán.

Hơn nữa anh cũng có ơn với hai người Quách Khải Thuỵ và Quách Manh Manh, đến lúc đó cùng lắm thì từ bỏ cổ phần của Lê Văn Vân ở tập đoàn Phong Vận để trao đổi là được.

Quan trọng là hai khúc trong tay ông chủ của Tam Hợp Lâu mới khó!
Ông chủ của Tam Hợp Lâu này chính là đầu bếp của họ, hơn nữa tính khí của người này hơi kỳ quái.


Nếu Lê Văn Vân muốn làm quen thì e rằng sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

Tất nhiên, khó khăn nhất vẫn là mấy khúc xương rồng trong tay nhà họ Lý kia.

Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, anh cũng coi như là đã gây thù chuốc oán với nhà họ Lý, hơn nữa mối thù này cũng không hề nhỏ!
Người tình mới của Lý Hàng đã bị anh tát bốn bạt tai, còn Lý Đạo Nhiên bị anh tát bay thẳng ra ngoài, rõ ràng muốn lấy xương rồng từ tay bọn họ bằng cách thông thường là rất khó.

Dùng tiền để mua, nhà họ Lý không thiếu tiền, dựa vào mối hận này thì chắc chắn nhà họ Lý sẽ không bán món đồ này cho Lê Văn Vân.

Vấn đề nữa, Lê Văn Vân là Người Gác Đêm, việc dùng sức mạnh cưỡng đoạt là điều không thể thực hiện được.

“Hơi phiền phức đấy.” Lê Văn Vân lái xe, sờ sờ mũi nói: “Ôi, quên đi, để sau vậy.

Giờ phải đi tìm Quách Khải Thuỵ để hỏi xem tình hình cụ thể thế nào.”
Anh dừng xe, tìm trụ sở của tập đoàn Phong Vận rồi lái xe về phía đó.

Sau khi đến tầng một của tập đoàn Phong Vận, anh đã gọi điện cho Hoàng Gia Gia để hỏi số của Quách Khải Thuỵ.


Hoàng Gia Gia nói muốn hỏi Quách Vĩ Thịnh xem sao đã.

Lê Văn Vân cũng không vội mà tìm một chỗ ngồi xuống.

“Xin hỏi… anh là Lê Văn Vân phải không?” Anh đợi vài phút sau, chợt có một người phụ nữ xinh đẹp đeo kính bước đến gần anh và khẽ cúi đầu hỏi.

Lê Văn Vân sửng sốt, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Tổng giám đốc Quách đang đợi anh trong văn phòng, mời đi theo tôi!” Người phụ nữ hơi mỉm cười nhìn anh.

Lê Văn Vân rất ngạc nhiên, anh đoán là Hoàng Gia Gia đã dò hỏi Quách Vĩ Thịnh, vừa lúc anh ta đang đi làm nên đã nói với bố mình, sau đó Quách Khải Thuỵ mới cử người xuống thông báo.

Họ đi thang máy lên tầng trên, đến cửa một văn phòng, người phụ nữ xinh đẹp đeo kính cười nói: “Mời vào, tổng giám đốc Quách đang đợi anh ở bên trong ạ.”
“Cảm ơn.” Lê Văn Vân cười với cô ta, sau đó đẩy cửa phòng ra.

Sau khi bước vào, biểu cảm của Lê Văn Vân hơi thay đổi.

Trong phòng, Quách Khải Thuỵ đang ngồi trên ghế, Quách Vĩ Thịnh đang ngồi ở bên cạnh ông ta và bên cạnh đó là một người phụ nữ đeo kính râm, cô ta đang ngồi bắt chéo chân đặt trên ghế sô pha.


“Ừm, Vi Vi, chúng ta đi ra ngoài trước rồi hãy nói được không?” Quách Vĩ Thịnh hắng giọng và nói: “Chẳng là ở đây bố tôi có việc cần xử lý đó mà.”
Người phụ nữ được gọi là Vi Vi lạnh lùng liếc nhìn Lê Văn Vân, sau đó cô ta nói: “Không thể đi ra ngoài, hiện giờ tôi đang mang thai nên anh phải cho tôi một lời giải thích, hoặc là cho tôi một danh phận hoặc đưa tiền cho tôi...”
Khóe miệng Lê Văn Vân hơi giật giật, quay qua nhìn Quách Khải Thuỵ và Quách Vĩ Thịnh.

Sắc mặt của Quách Khải Thuỵ rất khó coi, trong khi Quách Vĩ Thịnh lại tỏ ra rất ngượng ngùng.

“Ừm, cô đừng nhầm lẫn đó chứ, tôi nhớ lúc đó tôi đã đeo bao cao su mà.” Quách Vĩ Thịnh xấu hổ nói: “À, ở đây bố tôi có việc cần giải quyết, hay là chúng ta ra ngoài trước đi, nhất định tôi sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục nhất.”
Rõ ràng Vi Vi không hề để ý đến anh ta, cô ta cứ bắt chéo chân đặt trên ghế sô pha nói: “Quách Vĩ Thịnh, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một tên cặn bã như anh sẽ chịu trách nhiệm, nhưng tôi chỉ là diễn viên nhỏ nhoi tuyến mười tám trong ngành giải trí mà thôi, thế mà mấy anh em của anh thì sao, cũng không hề muốn nâng đỡ tôi.

Toàn bộ vai diễn của tôi có được đều dựa vào Tần Tuyết Nhi, nhưng bây giờ anh em của anh đã cấm sóng Tần Tuyết Nhi khiến tôi không nhận được vai diễn nào cả.

Cho nên hoặc là anh cho tôi một danh phận hoặc tôi sẽ làm ầm ĩ chuyện này ra bên ngoài, đám truyền thông tôi mời đến đã đứng chật bên đường kia rồi, hoặc là anh hãy khiến cho Hoàng Gia Gia dừng cấm sóng Tần Tuyết Nhi nữa, như vậy tôi sẽ không quấy rầy mấy người nữa, tất cả mọi người đề được vui vẻ.”
Lê Văn Vân yên lặng, hình như Vi Vi này dựa vào Tần Tuyết Nhi để sinh tồn thì phải?
Một ngôi sao lớn như Tần Tuyết Nhi cũng coi như là lưu lượng đỉnh cao ở trong nước, cô ta hạ nhiệt thì cũng có nhiều người sẽ bị ảnh hưởng theo.

“Tôi...” Quách Vĩ Thịnh cắn răng.

“Lôi cô ta ra ngoài đi, còn chưa đủ mất mặt sao?” Quách Khải Thuỵ trợn mắt nhìn anh ta rồi nói.

Quách Vĩ Thịnh ngượng ngùng, cắn răng đi tới, định kéo Vi Vi đi.


Lúc này, Vi Vi lại lấy trong túi ra một con dao găm đặt lên cổ cô ta và nói: “Quách Vĩ Thịnh, anh đừng qua đây, nếu anh qua đây thì tôi sẽ tự sát trước mặt anh.

Hoặc là anh kết hôn với tôi hoặc anh gọi điện cho Hoàng Gia Gia kêu anh ta huỷ bỏ cấm sóng với Tần Tuyết Nhi.”
Lê Văn Vân cau mày, anh áp sát Vi Vi với tốc độ cực nhanh, sau đó giơ một tay lên khẽ động vào cổ tay nơi cô ta đang cầm con dao găm, lập tức con dao găm bị anh đoạt lấy.

“Giữa ban ngày ban mặt, sao lại la làng hò hét giết người thế!” Lê Văn Vân vừa sờ mũi vừa nói.

Quách Vĩ Thịnh cũng là người nhanh trí, anh ta ôm Vi Vi rồi nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước rồi hãy nói, tôi sẽ xử lý chuyện này thật tốt.”
Lê Văn Vân chủ động mở cửa cho anh ta, còn anh ta ôm Vi Vi lôi ra ngoài!
Sau khi Lê Văn Vân đóng cửa, Quách Khải Thuỵ mới cười và nói: “Lê Văn Vân, để cậu chê cười rồi.”
Lê Văn Vân nhìn ông cười như không cười nói: “Chuyện nhỏ.”
Quách Khải Thuỵ hắng giọng, nhanh chóng thay đổi chủ đề nói: “Vừa rồi Hoàng Gia Gia gọi điện thoại cho Vĩ Thịnh nói cậu tìm tôi có việc à?”
Lê Văn Vân thở dài nói: “Đúng vậy, tôi nghe nói trong tay ông đang có một khúc xương rồng?”
Vẻ mặt của Quách Khải Thuỵ thay đổi, nhìn Lê Văn Vân và nói: “Đúng thật là có một khúc như vậy, do tổ tiên truyền lại.”
“Tôi muốn có nó, tôi có thể trả giá không?” Lê Văn Vân nói.

Quách Khải Thuỵ nhướng mày, sau đó thở dài nói: “Lê Văn Vân, nếu khúc xương này ở trong tay tôi thì tôi sẽ chẳng ngại ngần gì mà cho cậu vì đối với tôi mà nói thì vật này không có giá trị lắm, thế nhưng nó lại là vật do tổ tiên chúng tôi truyền lại, tương đương với bảo vật gia truyền của dòng họ chúng tôi, mặc dù hiện giờ tôi là chủ nhà nhưng với vật này thì lại không thể làm chủ được.

Như vậy đi, hôm nay tôi sẽ về bàn bạc với mọi người trong dòng họ rồi sẽ liên lạc lại với cậu sau, thế nào?”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền ông rồi.”.