Chiến Lang Ở Rể

Chương 403: Đã nghĩ đến việc rời khỏi thành phố này chưa?



Chờ bọn họ rời đi, Lê Văn Vân bĩu môi nói: "Hai thứ rác rưởi!"

Nói xong, anh nhìn Đao Ba nói: "Đao Ba, anh cũng xuất thân từ Người Gác Đêm. Hiện tại tuyển người thì không thành vấn đề, nhưng anh cũng phải ràng buộc bọn họ một chút, những chuyện đã làm trước kia vẫn nên đừng làm thì hơn."

Đao Ba ho khan gật đầu: "Tôi biết, bây giờ chỉ là mới nhận người thôi!"

Nói xong, anh ta mang vẻ mặt hào hứng nói: "Anh không biết đâu, cả ngày hôm nay ông đây nhận khoảng hai ngàn người, đỉnh cấp có đến năm mươi, sáu mươi người. Chỉ là tôi có hơi chột dạ, bọn họ giờ đều bảo tôi là siêu cấp, tôi lại ngại phủ nhận. Nếu một ngày họ phát hiện ra tôi không phải, vậy tôi sẽ tiêu rồi!"

Lê Văn Vân vỗ vai anh ta: "Hãy tin tưởng vào tài diễn xuất của anh!"

Nói xong Lê Văn Vân nhặt cái túi trên mặt đất đưa cho anh Dương, nói: "Anh Dương, anh có thể cầm lấy số tiền này, bọn họ không dám gây phiền toái cho các anh đâu, cứ yên tâm tiêu xài."

Hai vợ chồng ở trên đất ngẩn ngơ một hồi, sau đó liên tục xua tay nói: "Không được, không được, nhiều tiền như vậy, chúng tôi cũng không yên tâm!"

Lê Văn Vân vỗ vai họ: "Nhớ nhé, phố ổ chuột bây giờ đã khác trước nhiều rồi, cứ yên tâm tiêu xài, cải thiện điều kiện sống của mình một chút!"

Nói xong, anh xoay người đi vào nhà, Đao Ba nhanh chóng đuổi theo nói: "Phải rồi, tôi tới đây tìm anh là có việc."

“Sao vậy?” Lê Văn Vân đi về nhà, quay đầu hỏi.

"Lần này gia nhập vào với chúng ta có rất nhiều người đều là đỉnh cấp của bên khu Bắc. Có vẻ như bọ họ đã xảy ra chuyện gì đó, điều kiện để gia nhập vào chúng ta là hy vọng rằng tôi ra mặt và thương thảo với Lục Khiêm đó một chút, bảo Lục Khiêm buông tha cho gia đình của họ." Đao Ba nói: "Lục Khiêm dường như đã kiểm soát gia đình của họ, sau đó đến ép buộc họ tham gia vào trận đấu của trường đấu thú đó."

“Nhưng là anh biết mà, mẹ nó, tôi chỉ là một đỉnh cấp, đối mặt siêu cấp sẽ nhũn hết chân ra, thương lượng như thế nào nữa.” Đao Ba có chút nói không nên lời: “Cho nên tôi muốn hỏi anh, anh nghĩ như thế nào về vấn đề này?"

Lê Văn Vân sờ mũi, rồi nói: "Quay lại nói với bọn họ, ngày mai chúng ta... khởi xướng thánh chiến chống lại khu Bắc!"

Nghe những lời của Lê Văn Vân, Đao Ba ngồi bệt xuống đất, đầu óc trở nên trống rỗng!

Thánh chiến!

Điều này có nghĩa là Lê Văn Vân muốn khiêu chiến Thánh chủ của khu Bắc, một tồn tại siêu cấp.

"Thật hay giả vậy..." Đao Ba nói.

Lê Văn Vân cười khẽ: "Đương nhiên là thật, mục đích lần này của tôi vốn là muốn giết Thánh Chủ khu Bắc. Đúng lúc hiện tại anh cũng tuyển rất nhiều người, tôi sẽ trực tiếp cho anh ngồi lên vị trí Thánh Chủ khu Bắc."

Đao Ba liếm môi, nhưng vẫn có chút lo lắng.

“Yên tâm đi, Lục Khiêm đó, tôi chỉ cần một đao đã chém chết. Hơn nữa bên chỗ chúng ta cũng không chỉ có một mình tôi là siêu cấp.” Lê Văn Vân nói một cách bình tĩnh.

Đúng vậy, Lê Văn Vân suy đoán rằng bên khu Bắc có khoảng ba siêu cấp. Nếu chỉ có một mình anh thì có thể rất khó đối mặt, nhưng bây giờ Hoàng Thi Kỳ đã xuất hiện, hơn nữa Hoàng Thi Kỳ cũng đã thành công đột phá lên siêu cấp, điều này có nghĩa là, ít nhất Hoàng Thi Kỳ có thể giữ chân được một người.

Vậy thì Lê Văn Vân đối mặt với hai người, cho dù là họ là người đứng thứ sáu và thứ bảy trong Thiên Bảng, hiện tại anh cũng chắc chắn ở một mức nào đó!

Giản Hưng cộng thêm Ellen Hibbert có thể giỏi hơn Lý Đông Dã cộng với Vân Đạo Tử, dù sao thì họ cũng đã già rồi.

Nhưng Lê Văn Vân đã thu hoạch được năm miếng long cốt, cộng với hai miếng trong tay thì anh có bảy miếng xương. Sau một ngày hấp thụ chúng, anh cảm thấy mình thực sự có thể sánh ngang với Hodges.

Hôm đó đụng một đao với Hodges, anh biết giữa mình và Hodges có khoảng cách, nhưng nếu hấp thụ thêm bảy cái xương nữa thì khó mà nói được.

Nghe Lê Văn Vân nói như vậy, Đao Ba nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy giờ tôi về... thông báo cho bọn họ biết, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai chúng ta chiến!"

Anh ta nghiến răng nghiến lợi đứng lên, Lê Văn Vân lúc này mới đột nhiên hỏi: "Đao Ba, anh đã nghĩ tới việc rời khỏi thành phố này chưa?"

Đao Ba ngẩn người!

Đối với Đao Ba, đã hai mươi năm trôi qua kể từ khi anh ta bị đày đến thành phố này, lúc đầu anh ta cũng nghĩ đến việc rời thành phố, nhưng sau một thời gian dài, anh ta đã từ bỏ ý định ấy. Nghe Lê Văn Vân nhắc đến điều này, lòng anh ta không khỏi chấn động một hồi.

Nghĩ đến việc rời khỏi sao? Đương nhiên là đã nghĩ, anh ta đã trải nghiệm thế giới bên ngoài và biết thế giới bên ngoài là như thế nào.

Anh ta khao khát hòa bình và một cuộc sống đầy màu sắc!

“Có nghĩ!” Anh ta nhìn Lê Văn Vân và nói: “Cho dù có vứt bỏ tất cả những gì tôi vừa có được bây giờ, tôi cũng muốn rời đi!”

“Tuyển thêm người đi!” Lê Văn Vân cười nói: “Khi thời cơ đến, tôi đưa các anh rời khỏi đây, chúng ta cùng đi Europa chém Demps!”

Đao Ba mím môi!

Demps là kẻ thù của Lê Văn Vân, là kẻ thù của Trần Tiêu, và cũng là kẻ thù của Đao Ba!

Cuộc sống của Đao Ba quá mệt mỏi, đặc biệt là khi anh ta đến khu Tội Ác, tất cả đồng đội của anh ta đều chết trong trò chơi với Demps.

Nhưng anh ta biết đời này không có hy vọng báo thù, anh ta không có thiên phú về võ nghệ, lại đang ở đỉnh cấp, đã mắc kẹt rất lâu rồi.

Đối với Hoàng Thi Kỳ và những người khác, rào cản lên đến siêu cấp là một lạch trời, nhưng đối với Đao Ba, đỉnh cấp cũng là khoảng cách không thể vượt qua. Anh ta biết khoảng cách giữa mình và Demps lớn như thế nào!

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác. Ngày hôm qua, anh ta đã chứng kiến tất cả những gì Lê Văn Vân đã làm, máu và xác chết nằm đầy trên mặt đất.

Anh ta lại gật đầu: "Được!"

Nói xong, anh ta nhanh chóng quay đầu bước ra khỏi phòng.

Lúc này, Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết từ lầu hai bước xuống, Hoàng Thi Kỳ cau mày nói: "Anh muốn dẫn những tên điên này rời khỏi khu Tội Ác sao?"

“Ừ!” Lê Văn Vân gật đầu.

"Lê Văn Vân, anh đừng hấp tấp, anh có biết đột nhiên xuất hiện hàng nghìn người, lại còn là những kẻ ngỗ ngược ở khu Tội Ác. Đối với thế giới bên ngoài, đó là một thảm họa đấy!" Phạm Nhược Tuyết nói.

"Anh sẽ tìm cách để kiềm chế những người này." Lê Văn Vân bình tĩnh nói: "Vả lại... chúng ta có lựa chọn nào không? Nơi chúng ta đến là Europa, căn cứ của Demps! Trừ khi anh đạt đến được trình độ như Trác Nhất Minh, nếu không, mấy người chúng ta qua đó, e rằng muốn lấy đầu của ông ta vẫn khó khăn như trước!"

"Vậy anh qua đó chính là tuyên chiến với Người Gác Đêm hệ Europa rồi." Phạm Nhược Tuyết thở dài nói: "Không cần thiết phải đi đến bước này!"

Lê Văn Vân thờ ơ ngẩng đầu lên và nói: "Anh không chỉ tuyên chiến với họ, anh còn muốn đến tổng bộ để hỏi họ tại sao họ muốn sa thải anh. Demps là anh hùng của nhân loại, Lê Văn Vân anh thì không phải ư?"

Lê Văn Vân đập bàn một cái "rầm” cười khẩy một tiếng!

Nghe được lời nói của Lê Văn Vân, cả hai đều im lặng. Hoàng Thi Kỳ thở hắt ra: "Đúng vậy, chỉ cần có thể báo thù cho Đường Đường, anh làm cái gì cũng không quan trọng. Nếu như anh sử dụng tốt thế lực này, tại sao lại không bảo vệ được nhân loại cơ chứ?"

Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân, không nói gì nữa. Cô thở dài nói: "Hy vọng anh có thể nắm chắc chừng mực là được!"

Lê Văn Vân nở nụ cười với cô: "Đi thôi, chúng ta đến trường đấu thú đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi!"

“Ừ!” Phạm Nhược Tuyết gật đầu.

Lê Văn Vân quay trở lại lầu và mang theo hai thanh đao trên lưng.

Hoàng Thi Kỳ cũng ầm ĩ muốn đi, nhưng họ chỉ có năm tấm vé. Và cuối cùng... vé của Cố Bạch đã bị Hoàng Thi Kỳ giật lấy.

Anh ta thậm chí còn không dám ho he gì. Trong tiểu đội 11762, người sợ Hoàng Thi Kỳ nhất chắc chắn là Cố Bạch!

Khi mới vào đội, thấy Hoàng Thi Kỳ xinh đẹp, anh ta tán tỉnh Hoàng Thi Kỳ vài lần, sau đó vài năm tiếp theo thường xuyên bị Hoàng Thi Kỳ đánh cho tơi tả, có thể nói lý do khiến hiện giờ anh ta có thể trở thành đỉnh cấp không thể không kể đến công của Hoàng Thi Kỳ!

Cả nhóm lại lái hai chiếc ô tô và lao về phía trường đấu thú ở khu Bắc!

Cùng lúc đó, trước nơi ở của Đao Ba lúc này đang tụ tập rất đông người, Đao Ba đang say sưa nói chuyện gì đó!

"Tôi thông báo ngay tại đây!" Mắt Đao Ba quét qua đám người đông đảo phía dưới: "Ngày mai, Minh Giáo ta! Sẽ phát động thánh chiến chống lại khu Bắc!"