Chiến Lang Ở Rể

Chương 461: Động thủ



Địa điểm thăm dò thứ hai, môi trường địa lý và phong cảnh trên hòn đảo nhỏ cũng tương đối tốt, lúc này, ở bãi biển bên cạnh có hai chiếc du thuyền ngừng ở bên kia, trên mũi du thuyền, phía trên mép thuyền có hai người đang đứng trên đó.

Hai bên mỗi bên có hơn hai ngàn người cầm theo vũ khí, trao cho nhau cái nhìn.

“Bọn họ đang đi về phía này!” Trên tầng năm của một du thuyền loại nhỏ, Trương Vãn Hà cầm kính viễn vọng, đồng thời, hàng lông mày của cô ấy cau chặt, miệng nói: “Bên này còn có hai người nữa.”

“Ai?” Lê Văn Vân hỏi.

“Đại Xuyên Xích Hùng và Nội Đặc!” Phạm Nhược Tuyết nói.

Lê Văn Vân sờ sờ cằm, mồm lẩm bẩm nói: “Hóa ra hai lão già này vẫn còn sống cơ à?”

Anh quay đầu nhìn Doãn Nhu và Hoàng Thi Kỳ, nói: “Thi Kỳ, Đại Xuyên Xích Hùng kia tôi giao cho cô. Cô phụ trách việc giữ chân ông ta, không cần phải liều mạng với ông ta.”

Hoàng Thi Kỳ gật gật đầu!

Hoàng Thi Kỳ mới chỉ vừa tiến vào siêu cấp thôi, đến nay vẫn còn chưa tìm được mảnh xương cốt nào phù hợp với bản thân, điều này cũng đồng nghĩa với việc cô ấy chưa hấp thụ được một mảnh xương cốt nào.

“Doãn Nhu!” Dứt lời, Lê Văn Vân lại quay qua nhìn Doãn Nhu.

“Tôi biết rồi, Nội Đặc cứ giao cho tôi, tôi sẽ giúp cậu làm thịt ông ta.” Doãn Nhu thản nhiên nói, giọng điệu nghe vô cùng bình tĩnh.

“Bà…” Lê Văn Vân nhíu mày, anh vốn định mở miệng nói gì đó.

Nhưng Doãn Nhu lại khẽ cười cười, miệng nói: “Cậu sẽ không cho rằng thực lực của tôi thật sự giống như danh sách xếp hạng trên bảng đó chứ, bắt đầu từ hai mươi năm trước tôi đã là người đứng thứ mười một trong Thiên Bảng, đừng tưởng chỉ có hai người các cậu mới là thiên tài, bản thân tôi đây cũng là người tiến vào siêu cấp khi mới hơn ba mươi tuổi đấy.”

Lê Văn Vân cứng họng!

Có điều, Doãn Nhu đã nói như vậy rồi thì anh cũng chỉ khẽ gật đầu, mở miệng: “Dù có thế nào đi nữa, đảm bảo sự an toàn của chính mình vẫn là trên hết, đợi tôi giải quyết Demps xong, tôi sẽ qua đây.”

Nói tới đây, anh thở ra một hơi, tiếp tục: “Hơn nữa, hai người kia có khả năng không biết chuyện, bị Demps lừa, nên tốt nhất hãy ở lại đây hỗ trợ thôi. Cố giữ chân bọn họ, biết đâu sau này lại có tác dụng lớn đấy.”

Doãn Nhu chu miệng nói: “Biết rồi, tôi hiểu rồi!”

Cố Bạch ho khan một tiếng, mở miệng: “Thôi nào, dì Doãn, dẫu sao thì giờ bà cũng đã sáu mươi tuổi, nên đừng có làm mấy vẻ mặt đáng yêu kiểu đó nữa được không, tôi cầu xin bà đấy, cứ nghĩ đến tuổi của bà, tôi lại có chút không chịu được!”

Doãn Nhu phóng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Bạch, nói: “Cậu có tin là trước khi khai chiến, tôi sẽ đánh chết cậu luôn không!”

Trong khoảng thời gian sống chung với nhau, mọi người cũng đã dần trở nên quen thuộc hơn, và dường như Doãn Nhu cũng đã hòa nhập với tiểu đội bọn họ, ít nhất thì nhìn ngoài mặt cũng đã hòa hợp kha khá rồi, mà đối với chuyện Cố Bạch hay nói giỡn, bà ta cũng đã quen từ lâu.

Mà hiện giờ biệt danh của Doãn Nhu cũng đã biến thành dì!

Mặc dù bà ta vẫn luôn phản bác, nhưng dường như nó cũng chẳng có tác dụng gì mấy, mấy người ở đây đều gọi bà ta như vậy cả.

Theo tư duy của Lê Văn Vân thì có lẽ, qua một thời gian nữa, bà ta sẽ thích ứng, vì dẫu sao mấy loại chuyện như kiểu biệt hiệu này thì ban đầu lúc mọi người ai cũng đều phản bác cả, nhưng đợi đến khi gọi lâu thành quen, dù biệt hiệu đó có đáng khinh đến đâu thì cũng có thể chấp nhận được.

Lê Văn Vân lại nhìn về phía An Nhiên và Trương Vãn Hà, mở miệng nói: “Lý Thu… Giao cho các người.”

“Em muốn đánh chính diện!” Trương Vãn Hà cau mày nói: “Đại ca, thực lực của em hoàn toàn đủ để đi đánh chính diện.”

“Thu Thu chơi súng ngắm rất tốt, lực sát thương không thua gì một siêu cấp.” Lê Văn Vân nói: “Cho nên sự an toàn của anh ta, giao cho các cô.”

An Nhiên đứng bên cạnh, hơi hơi mỉm cười nói: “Yên tâm đi! Tôi sẽ bảo vệ tốt anh ấy.”

Nghe thấy lời này, mặt Lý Thu hơi hơi ửng hồng, đôi mắt cũng bắt đầu sáng lên.

Sau khi dặn dò xong tất thảy mọi việc, Lê Văn Vân lại nhìn về phía hai người Lâm Khả Hân và Chu Linh bên cạnh, bọn họ đều cầm vũ khí, dáng vẻ như thể đang rất nóng lòng muốn thử chúng.

“Bảo vệ tốt cho bản thân!” Lê Văn Vân thở ra một hơi, bình tĩnh nói.

“Ừm!” Hai người gật đầu.

Trong trận chiến này bọn họ là người thuộc tổ chữa bệnh, nhưng với một trận chiến chân chính, không ai là có thể an toàn tuyệt đối cả!

Bên khác, trên một con thuyền nọ, Đao Ba cũng đang đứng trên đó, trên trán anh ta lấm tấm mồ hôi lạnh.

Anh ta đã từng là Người Gác Đêm, tuy khoảng thời gian anh ta ở trong Người Gác Đêm không quá dài, và cũng không có trải qua bất kỳ trận chiến lớn nào, vậy mà mẹ nó chứ, giờ một đoàn người ở Khu Tội Ác đều cho rằng anh ta là một siêu cấp, đợi lát nữa lúc vào trận, e là anh ta sẽ bị bại lộ.

Đương nhiên, Lê Văn Vân đã đưa ra chỉ thị với anh ta, lần này anh ta chỉ việc giám sát và đốc thúc tác chiến, đứng ở đầu thuyền, không cần đi xuống.

Xương cốt khó gặm đều do Lê Văn Vân và những người khác đi gặm.

Nhưng mặc dù là vậy, anh ta vẫn cảm giác được tâm lý có chút áp lực.

Vậy mà đám người đang đứng sau anh ta lúc này lại trưng ra bộ mặt hưng phấn, vì dẫu sao, những người đang đứng cùng tầng với anh ta, đều là những cao thủ đỉnh cấp.

Lâm Chí Viễn, Lý Tương Vũ, Akagi Haruko, Elimmy…

Hai người Akagi Haruko và Elimmy đều sẽ lâm trận ở chiến trường chính, về phần Akagi Haruko, Lê Văn Vân cũng không có quá nhiều lo lắng về cô, cô là một thiên tài, và cũng là một trong số những người xuất sắc nhất trong nhóm đỉnh cấp.

Còn về phía Elimmy, tương đối mà nói thì lại kém hơn nhiều.

Ngay tại thời điểm nhóm người Lê Văn Vân bố trí vị trí cho nhau, thì đám người ăn mặc quần áo của Người Gác Đêm ở phía trước đã phục sức tránh sang hai bên tạo thành một lối đi, Demps dẫn theo Nội Đặc và Đại Xuyên Xích Hùng bước ra.

Trong khi Demps còn chưa mở miệng nói gì, thì Nội Đặc đã vỗ bụng nói trước: “Lê Văn Vân, cậu là kẻ phản bội Người Gác Đêm, giết hại hai người trong gia tộc Demps, đi nhờ vả Hồng Nguyệt, sau đó lại quay ra trả đũa ngược, giờ lại muốn ra tay với anh hùng của Người Gác Đêm bọn tôi, mặc dù tôi đây đã già, nhưng hôm nay cũng nhất định phải nâng đao khiến cậu phải mất mạng tại đây!”

Ông ta vỗ vỗ hai thanh đao trên lưng.

Lê Văn Vân không chút do dự gì mà bỏ qua ông ta, ánh mắt anh chăm chú tập trung vào Demps.

Demps cũng nhìn anh, khuôn mặt lộ dáng vẻ tươi cười như có như không.

“Anh hùng của Người Gác Đêm sao? Cũng chỉ là thứ nực cười mà thôi!” Lê Văn Vân nhẹ giọng nói.

Nghe thấy câu nói này, đám người Lý Thu phía sau đều trầm mặc không nói gì.

Lời này của Lê Văn Vân, một ngữ nhưng mang hai ý nghĩa, anh hùng của Người Gác Đêm, là Demps, nhưng hiện tại ông ta đã phản bội Người Gác Đêm.

Là Lê Văn Vân, hiện tại đã bị buộc phải rời khỏi Người Gác Đêm.

“Lê Văn Vân!” Cuối cùng Demps cũng mở miệng nói: “Tôi không biết vì sao cậu muốn đối phó tôi, mưu đồ giết hại người trong gia tộc Demps, hôm nay lại đánh tới tận cửa thế này, cậu cho rằng làm như vậy, Người Gác Đêm hệ Hoa các cậu có thể thống nhất Người Gác Đêm sao? Tôi nói cho các cậu biết, chính nghĩa tất thắng!”

Đến lúc này ông ta vẫn muốn nói những lời như thế, những lời này của ông ta không phải nói cho Lê Văn Vân nghe, mà là nói cho những người đang xem trận chiến này nghe.

……

Ở vùng biển phía sau bọn họ, mấy con tàu thủy cũng đang dừng ở đó, bọn họ nhìn hai bên đang mặt đối mặt giằng co.

Trác Nhất Minh gắt gao nắm chặt Trảm Hồng Đao trong tay, phần trên cánh tay, gân xanh đã nổi lên.

“Một đao này của ông, cũng không thể nhằm vào nơi này được.” Vương Hồng cười nói.

Trác Nhất Minh cắn răng nói: “Haiz, ông đây thật sự muốn buông tay mặc kệ tất cả.”

“Ông mặc kệ… Vậy mọi người sẽ cùng chết!” Vương Hồng cười nói: “Để xem thằng nhóc này đã trưởng thành tới mức nào rồi!”

“Hiện giờ cậu ta đã nản lòng thoái chí rời khỏi Người Gác Đêm, trưởng thành tới mức nào sao, đó không phải chuyện của chúng ta.” Trác Nhất Minh mắng.

“Chẳng phải cậu ta đã nói đó sao.” Vương Hồng cười nói: “Chỉ là một thằng nhóc thôi mà, cho nó hai viên đường, nó sẽ quay trở về ngay thôi.”

Trác Nhất Minh bĩu môi nói: “Lần này, chưa chắc đâu! Trước kia cậu ta có niềm tin vững chắc vào Người Gác Đêm, nhưng hiện tại điều mà cậu ta một lòng tin tưởng đã bị lay động, cậu ta đã phát hiện ra sự thối nát bên trong Người Gác Đêm, e là sẽ không quay lại nữa đâu.”

Dứt lời, ông ta cầm kính viễn vọng lên.

Ở bên cạnh, người cầm kính viễn vọng, không phải là ít.

Trên mấy con thuyền khác, Theonado nghiến răng ken két, ông ta rất muốn để mấy Người Gác Đêm hệ Europa này qua giúp Demps ngay lập tức!

Nhưng thứ nhất là Trác Nhất Minh đang ở bên cạnh, thứ hai là, ngày hôm qua Lê Văn Vân đã nỗ lực mở đường, khiến cho Người Gác Đêm bên trong hưởng ứng vô cùng nhiều, người tín nhiệm Demps nhiều, mà biểu hiện qua những năm gần đây của Lê Văn Vân khiến anh khá nổi tiếng trong giới, điểm mấu chốt nhất là Lê Văn Vân còn dẫn theo nhân chứng.

“Ông Demps!” Ông ta lẩm bẩm nói.

……

Ở một bên khác, sau khi nghe Demps nói xong, trên mặt Lê Văn Vân bỗng lộ ra một nụ cười khẩy, anh lẩm bẩm nói: “Chính nghĩa tất thắng sao?”

Nói đến đây, anh lại ngẩng đầu nhìn về phía Demps.

Đến lúc này, không cần thiết phải lời qua tiếng lại nữa, anh nhẹ giọng nói: “Động thủ!”

“Keng!”

Đao Phá Không được rút ra khỏi vỏ, thẳng tiến về phía trước! Mà Lê Văn Vân cũng nhảy từ trên mép thuyền xuống.