Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 88: Kê biên tài sản



Bởi vì sợ Cơ Hoài Tố ra tay nên Vân Trinh mới đuổi Giang Ninh đi, nhưng thật ra hắn vẫn cảm thấy cực kỳ đắn đo.

Mấy đời hắn đều không làm được trò gì ra hồn, đến mức ở tr3

quyết định trọng đại này mà hắn vẫn dựa vào cảm giác của mình, vậy mà còn không tự tin. Bỗng nhiên ngoài cửa có người đến nói Đại Lý Tự khanh đến mời Hầu gia đến, có ý chỉ làm việc.

Vân Trinh đành phải thay quan phục đến nha môn Đại Lý Tự, Đại Lý Tự khanh La Thụy nhìn thấy hắn liền nói: "Vốn dĩ ngươi mới ra ngoài làm việc, không nên làm phiền ngươi nữa, nhưng đây là khẩu dụ của Hoàng Thượng. Lỗ Quốc Công Lý Khắc Nạp giao tiếp với ngoại quan, thông đồng với nước ngoài, lấy mạnh hiếp yếu, mưu đoạt dân sinh, đúc tiền riêng với mưu đồ làm loạn, tội lỗi chồng chất. Đại Lý Tự được phái đi điều tra gia sản. Bảo ngươi phụng chỉ kê biên tài sản Lỗ Quốc Công phủ, bởi vì có liên quan huân quý, lại còn có quan hệ với tôn thất. Thái Thường Tự cũng đã phái một vị Quận vương cùng đi điều tra rồi."

Vân Trinh thuận miệng hỏi: "Quận vương nào?"

La Thụy nhìn hắn một cái: "Hà Gian quận vương."

Vân Trinh biến đổi sắc mặt, La Thụy cười nói: "Lão đệ, lão đệ, chúng ta làm chuyện công là tr3

hết, ngươi không được hành động theo cảm tính. Đây cũng chính là phụng chỉ làm việc, cứ làm theo từng bước một, ta sẽ bảo mấy lão quan già dặn làm thay ngươi, ngươi không cần vất vả, cứ đến tọa trấn là được, chớ phụ lòng tốt của Hoàng Thượng."

Phụng chỉ xét nhà, bình thường việc này đều là việc béo bở ngầm hiểu lẫn nhau. Vân Trinh thầm mắng Cơ Hoài Tố vài câu, nhưng vẫn cầm hồ sơ nhìn qua nhiệm vụ, lại gọi người và điều binh sĩ đại doanh Tây Sơn đến, lúc này mới đến Lỗ Quốc Công phủ, ở nơi đó chờ Cơ Hoài Tố cầm ý chỉ tới truyền.

Lỗ Quốc Công phủ đang tổ chức thọ yến sáu mươi cho Lỗ Quốc Công phu nhân. Cửa lớn rộng rãi, tường khắc hoa văn, khắp nơi đều được giăng đèn kết hoa, ngựa xe như nước, khách đến như mây.

Hôm nay Đàm Trăn của Thừa Ân Bá phủ cũng theo hai vị huynh đệ đến dự tiệc, bây giờ đang ở trong thủy tạ hậu viên nói chuyện phiếm với những khuê tú khác trong kinh. Chỉ thấy trong thủy tạ rực rỡ sắc màu, hoa thơm sắc thắm, rượu sôi hương trà. Tr3

bàn là đủ loại sơn trân hải vị, trái cây tươi mới. Vú già cũng mặc quần áo lụa là, đeo vàng đeo bạc, khí thế khác biệt. Nàng ta âm thầm so sánh, cảm thấy quả nhiên Thừa Ân Bá phủ ở Giang Nam vẫn còn khiêm tốn chán, khác hẳn với không khí trong kinh.

Từ lúc nàng ta vào kinh đã được gửi rất nhiều thiệp mời, vô số phủ huân quý tự mình đưa thiếp mời nàng ta đi đón tiếp, đối đãi như khách quý. Lại có rất nhiều thiên kim thế gia vọng tộc mời nàng ta tham gia văn hội, thi hội. Mấy ngày nay nàng ta đã được nịnh nọt đến lâng lâng, sớm quên việc khó chịu ở tr3

đường rồi.

Bây giờ mấy vị khuê tú của Lỗ Quốc Công phủ đều đang ngồi ngắm cảnh ở thủy tạ với nàng ta. Thủy tạ của nữ quyến rất kỳ diệu, có thể nhìn thấy sân khấu kịch ở giữa hồ đối diện, tr3

hành lang còn phủ thêm rèm đỏ mùi thơm nức mũi. Tr3

sân có một ban hí kịch nhỏ ăn mặc thải y lộng lẫy đang biểu diễn.

Khuê nữ lớn tuổi nhất của Quốc công phủ chính là đích tôn tam tiểu thư Lý Phù Anh, đang bắt chuyện với Đàm Trăn: "Đàm muội muội mới đến, chắc là chưa nghe qua hí kịch phía bắc của chúng ta. Mặc dù không uyển chuyển xa hoa bằng Giang Nam, nhưng lại có vẻ đẹp riêng."

Một bên tứ tiểu thư của Trường An Hầu phủ góp vui nói: "Ban kịch nhỏ này được Lỗ Quốc Công phủ nuôi là nổi tiếng nhất trong kinh, hôm nay chúng ta đến dự tiệc, không ít người còn muốn được xem vở kịch này đấy."

Đàm Trăn cười nói: "Ta thấy hình như đều là tuổi tác nhỏ đúng không?"

Lý Phù Anh nói: "Đúng rồi, đều là đồng tử có thiên phú âm thanh được mua từ bé, còn mời thầy dạy rất nhiều năm, đợi đến tám chín tuổi là có thể lên hát."

Tiểu thư của Cao An Hầu phủ ở bên cạnh cũng cười nói: "Cũng chỉ có Lỗ Quốc Công phủ có tài lực này, bây giờ rất nhiều phủ đều không mời nổi gánh hát đấy."

Lý Phù Anh có vẻ đắc ý, nhưng vẫn cười nói: "Có tiền gì chứ, đây cũng là phong nhã sự tình."

Đàm Trăn cười nói: "Nói đến phong nhã ta lại nhớ đến sao hôm nay không thấy muội muội Khuất gia phủ Khuất lão thái phó? Lần trước nàng đứng đầu văn hội, sao không bảo nàng viết mấy bài thơ nhân cảnh đẹp hôm nay?"

Lý Phù Anh mỉm cười: "Nghe nói là bị phong hàn, hôm nay phủ đế sư cũng không có nữ quyến đến, chỉ phái người đưa chút lễ tới thôi."

Đàm Trăn hơi có chút thất vọng, nói thật dù sao ở trong kinh này, tiểu thư Khuất gia thật sự là nhân tài, dòng dõi thanh quý, nhân vật xuất chúng. Hôm trước Đàm Trăn gặp nàng đã vô cùng ngưỡng mộ, thậm chí còn có chút tâm tư. Tiểu thư Khuất gia còn nhỏ, Khuất gia lại là dòng dõi cao quý, nếu sau này có thể cầu hôn với Hoàng Thượng để nàng làm chính thê của ca ca cũng vô cùng ổn thỏa.

Bên cạnh có một tiểu thư quý gia nhẹ nhàng cười: "Sợ là xấu hổ không dám gặp ai đi?"

Lý Phù Anh ho nhẹ một tiếng: "Nói chuyện khác đi?"

Đàm Trăn lại nổi lòng hiếu kỳ, biết chuyện này có ẩn tình, liền đợi đến khi tan kịch, các tiểu thư đứng dậy đi khắp nơi đi ngắm hoa, Đàm Trăn mới tìm cơ hội lặng lẽ hỏi Lý Phù Anh: "Khuất muội muội sao vậy?

Lý Phù Anh quay đầu nhìn bốn bề vắng lặng, mới nhẹ giọng cười nói: "Theo lý thì không nên lắm miệng, dù sao chuyện này liên quan đến khuê dự, lại cũng không có tin tức gì xác thật. Chỉ là có lẽ sau này ngươi cũng sẽ biết, dù sao vị tr3

cao kia là biểu thúc của ngươi. Chuyện này rất bí ẩn, vốn dĩ là Khuất thái phó chọn muốn cháu rể cho cháu gái, vì thế chuyên môn vào cung cầu Hoàng Thượng tứ hôn, kết quả nghe nói ngày hôm sau Hoàng Thượng lại mời đế sư tiến cung thưởng cho rất nhiều thứ. Thái phó trở về cũng kín miệng không nói gì thêm, chỉ nói đứa trẻ còn nhỏ, cứ chờ thêm mấy năm."

Lý Phù Anh nhỏ giọng cười nói: "Nhà ta có một biểu tỷ gả đến nhà nàng, chỉ lờ mờ đoán được là Hoàng Thượng không đồng ý, chuyện này không thành."

Đàm Trăn kinh ngạc cười nói: "Đây là coi trọng nhà ai? Dòng dõi như Khuất thái phó mà Hoàng Thượng còn không đồng ý?"

Lý Phù Anh lặng lẽ chỉ lên đám mây xanh thẳm tr3

trời: "Coi trọng nhà kia."

Đàm Trăn nghĩ một hồi lại không nghĩ ra là huân quý nào ở kinh thành, kinh ngạc nói: "Rốt cuộc là nhà ai? Có lẽ cũng chưa chắc là Hoàng Thượng không cho phép, chỉ là còn muốn tìm thời gian thương nghị với đối phương thì sao? Ta thấy Khuất muội muội còn nhỏ tuổi, cũng không gấp mà?"

Lý Phù Anh lắc đầu cười nói: "Người bên ngoài không nói chứ, phụ mẫu của vị này đều đã mất, mọi người đều biết hôn sự của hắn hẳn là do Hoàng Thượng làm chủ. Lại nói Khuất thái phó coi trọng hắn, không phải cũng vẫn là coi trọng nhà hắn không có trưởng bối cần hầu hạ, lại được Hoàng Thượng cưng chiều ư?"

Lần này Đàm Trăn mới phản ứng được: "Ngươi nói là Vân... Chiêu Tín Hầu? Thế mà Khuất thái phó lại coi trọng hắn? Không phải xuất thân từ thổ phỉ sao? Khuất tiểu thư lại tài hoa hơn người, chuyện này... thích hợp sao? Không bằng tìm người phong nhã, ngày thường thích thơ ca, cũng coi như cầm sắt hài hòa." Nàng ta nhớ tới dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của Chiêu Tín Hầu ngày đó, lại nghĩ tới tính cách thông minh trí tuệ của tiểu thư Khuất gia, không khỏi cảm thấy ấm ức thay nàng. Khuất thái phó cũng là đế sư, vậy mà ánh mắt chọn cháu rể lại chẳng ra sao cả.

Lý Phù Anh nhẹ nhàng cười nói: "Ngươi không biết đấy chứ, anh hùng không hỏi căn cơ. Chiêu Tín Hầu phủ còn phú quý lâu dài lắm, vài ngày trước đó phụ thân ta còn nói với mẫu thân ta, bảo các ca ca cũng nên tìm cách kết giao với Chiêu Tín Hầu. Ngươi suy nghĩ xem, bên tr3

không có cha mẹ chồng cần hầu hạ, Chiêu Tín Hầu lại có nhân phẩm rất xuất chúng, còn được Hoàng Thượng dốc hết sức vun trồng, tước vị này truyền đến đời thứ ba cũng không có vấn đề gì. Haiz Đàm muội muội, ngươi nghĩ người trong kinh đều như ngươi, rể hiền chạy theo tùy ngươi chọn sao? Vị này đã là người mà rất nhiều quý nữ vọng tộc đều không trèo cao nổi rồi. Vừa được nhận tước, gia đình phú quý, tướng mạo tuấn lãng, võ nghệ xuất chúng, mấy năm này còn làm được nhiều chuyện lớn, tiền đồ vô tận. Bây giờ lại đến Đại Lý Tự, có vẻ sắp một bước lên cao, không ai bì kịp rồi."

"Ánh mắt của đế sư còn có thể sai sao?"

Gương mặt xinh đẹp của Đàm Trăn ửng đỏ, thấp giọng nói: "Lý tỷ tỷ đừng trêu ta, chỉ là ta không nghĩ thông thôi. Không phải nghe nói vị này ngang tàng hống hách, cậy sủng mà kiêu, ngay cả Quận vương cũng dám đá bị thương sao?"

Lý Phù Anh cười nói: "Ngươi lại không biết rồi, dòng họ huân quý chúng ta có công tử nhà nào mà không có chút nóng nảy? Nhà ai mà không có mấy con cháu ngang tàng hống hách chứ? Chỉ là vị này quá bắt mắt, luôn bị Ngự Sử nhìn chằm chằm thôi. Không phải đây cũng là vì được Hoàng Thượng yêu thương nên mới vậy sao? Ngay cả Hà Gian quận vương cũng phải nói là mình say rượu hồ đồ, những người khác còn so đo cái gì nữa? Lúc trước hắn mới 15 tuổi mà bắn một tiễn thủng pháo ở miếu Văn Đế, cứu được rất nhiều người, sao lại không có ai nói. Thật ra nghe nói vị Hầu gia này bởi vì được Hoàng Thượng tự mình quản thúc dạy dỗ, tuy hơi nuông chiều nhưng vẫn hay làm việc chính nghĩa, không bao giờ đi mấy nơi không sạch sẽ kia."

Nàng lại nhìn Đàm Trăn, thấp giọng thành thật nói với nàng ta: "Ngươi nhìn đám công tử tài tử nổi tiếng kinh thành kia đi, thỉnh thoảng khắc bản vài cuốn "Thập Phương Phổ", "Phẩm Hương Giám", bình luận tên tuổi danh kỹ con hát trong Câu Lan Viện, còn lúc nào cũng mở văn hội mời những cô nương kia đi bồi rượu, cứ như vậy còn gọi là phong lưu tài tử gì chứ. Nếu gả cho những người kiểu này, ngày nào cũng phải giận dỗi với đám kỹ nữ bên ngoài, cuộc đời như thế mới không có cách nào sống nổi."

Đàm Trăn đang muốn tiếp tục nói chuyện với nàng, chợt nghe thấy từng tiếng tiếng thét chói tai, lại bỗng nhiên nhìn thấy một đám binh sĩ cầm trường thương tràn từ bên ngoài vào xua đuổi nữ quyến.

Tiếng hét chói tai của đám quý phụ nhân vang lên, có tiếng của vú già xông thẳng tới: "Không xong rồi lão phu nhân! Đằng trước có rất nhiều người đến, đuổi bắt khắp nơi! Chỉ nói là phụng chỉ kê biên tài sản phủ chúng ta!"

Bên tr3

lão phu nhân đang ngồi ở vị trí chủ nhà, nghe được một tiếng kêu này, lại nhìn thấy rất nhiều binh sĩ với khuôn mặt hung ác đổ xô vào thì trợn ngược hai mắt ngã xuống. Đám con dâu bên canhh bà ta vội vàng xông lên đỡ, lại thấy những binh sĩ kia tiến thẳng vào, ra lệnh dồn tất cả nữ quyến vào trong khách sãnh, vây quanh không cho phép rời đi. Xung quanh còn có mặc người quan phục dẫn người bắt đầu kê biên mấy tài sản quý giá.

Vừa rồi còn là bữa tiệc rực rỡ náo nhiệt, bây giờ lại sân kịch thưa thớt, yến hội nửa tàn, mặt ai nấy đều sợ hãi như màu đất.

Đàm Trăn giật mình nhìn cảnh tượng này, cực kỳ sợ hãi, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Lý Phù Anh vàng như giấy, thân thể run lẩy bẩy, nhưng cũng không còn rảnh để ý tới việc trấn an nàng, bởi vì có rất nhiều phu nhân tiểu thư dẫn nha hoàn vú ra cổng nói với thủ tướng kia: "Chúng ta là khách quý Trường Nhạc Hầu phủ được mời đến, lại không phải người của Lỗ Quốc Công phủ, xin tướng quân thông báo một tiếng, thả ta về phủ."

Thủ tướng kia không hành lễ, đợi đến khi có nhiều người mới lớn tiếng nói: "Chúng ta phụng mệnh giam giữ kê biên tài sản của Lỗ Quốc Công phủ, trông coi tất cả người không được đi loạn! Nếu như để chạy thoát một người sẽ bị xử theo quân pháp! Nữ quyến các ngươi cứ yên tâm chờ, đến lúc đó quan tr3

sẽ tự có đạo lý, nếu đi lại lung tung, đến lúc đó sẽ bị ghép tội lén lút trao nhận truyền tin, sẽ bị hỏi tội!"