Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 115



Chương 115: Đến nhà họ Tô.

Bên ngoài bệnh viện.

Hai mắt Tô Thanh Trúc đỏ hồng nhìn chằm chằm vào tờ di chúc mà ông nội mới viết lại, trong lòng chua xót.

Trong tờ di chúc viết rất rõ ràng, hủy bỏ di chúc cũ, tập đoàn Tô thị do Tô Thanh Trúc tiếp quản. Tất cả cổ phần của Tô Văn Điệt được phân chia dưới danh nghĩa của Tô Thanh Trúc. Các thành viên khác trong nhà họ Tô nghe theo mọi sự sắp xếp của Tô Thanh Trúc, nếu như có ai không đồng ý, có thể rút khỏi tập đoàn Tô thị, tìm đường đi mới.

Cuối bản di chúc là chữ ký và dấu vân tay của cụ ông.

“Đây là lựa chọn của ông nội em, ông mong em có thể chăm lo tốt cho tập đoàn Tô Thị. Đừng để tâm huyết cả đời ông gây dựng xôi hỏng bỏng không.”

Vũ Hoàng Minh đứng bên cạnh cô nhẹ giọng an ủi.

Những việc anh có thể làm cũng chỉ có như vậy.

Đến ông Thuận cũng không có cách, vậy thì thật sự là không còn cách nào khác.

Nhưng mà, nếu bản di chúc mới này mà bị mấy người khác trong nhà họ Tô nhìn thấy thì không biết còn dấy lên bao nhiêu chuyện nữa.

Có thể đoán ra được, bọn họ sẽ cho rằng bản di chúc mới này là giả.

Nhưng anh đã ghi hình lại rồi, dù bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý.

“Em biết.”

Tô Thanh Trúc nhào vào lòng Vũ Hoàng Minh, khẽ nức nở.

Vũ Hoàng Minh thở dài một hơi, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng cô.

“Đi thôi, chúng ta về nhà trước, mai lại đến.”

Tô Thanh Trúc gật gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Lên xe, ai cũng không mở miệng.

Lần này là do Vũ Hoàng Minh lái xe.

Trịnh Hoài Lâm đã đi theo ông Thuận học tập, anh chỉ đành làm tài xế thôi.

Tô Thanh Trúc ngồi bên ghế phụ, tâm trạng u uất.

Vì để phá vỡ không khí nặng nề trong xe, Vũ Hoàng Minh giơ tay mở máy phát thanh.

“Tin tức mới nhất, sĩ quan Vũ Đức Trung của phòng tuần án Vân Xuyên bị giết hại trên phố Thành Tây, tình trạng bi thảm, trong tay hung thủ vẫn đang cất giấu vũ khí nóng, người dân trên diện rộng phải đặc biệt chú ý.”

Khi giọng nói của phát thanh viên vừa dừng lại, sắc mặt của Vũ Hoàng Minh lập tức thay đổi.

Tô Thanh Trúc cũng bất thình lình ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.

Mới có bao lâu chứ?

Sáng nay vừa mới nhìn thấy người, bây gið đã bị người khác báo thù ngay giữa lòng thành phố?

“Hoàng Minh, sĩ quan Trung…”

Khắp mặt Tô Thanh Trúc đều là sự hoảng hốt và khó hiểu.

Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo.

“Anh cũng không rõ, về nhà trước rồi tính, anh gọi hỏi bạn anh xem có chuyện gì xảy ra.”

Không cần biết như thế nào, Vũ Đức Trung cũng từng giúp anh vài lần.

Anh đang nghỉ ngờ cái chết của Vũ Đức Trung có liên quan đến một tổ chức gọi là Ám Dạ.

Rất có khả năng đối phương đã đột nhập vào thành phố Vân Xuyên rồi.

Nếu thật là như vậy thì Tô Thanh Trúc và Dâu Tây sẽ gặp nguy hiểm.

“Um”

Trên mặt Tô Thanh Trúc xuất hiện thêm vài phần lo lắng.

Đến sĩ quan của phòng tuần án mà hung thủ cũng dám giết, vậy còn ai mà bọn họ không dám động vào?

Biệt thự nhà họ Tô.

Một chiếc xe việt dã dừng lại trước cổng.

Ba người đàn ông mặc quần áo đen bước xuống xe.

Người đàn ông dẫn đầu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn căn biệt thự trước mặt.

Nếu như anh Nguyên đã phân phó bọn họ đến đây xử lý chuyện này, vậy thì bọn họ sẽ làm thật tốt.

“Đây là biệt thự nhà họ Tô?” Rắn Xanh lạnh giọng hỏi.

Một người khác gật đầu, cười lạnh một tiếng.

“Thật không ngờ rằng thành phố Vân Xuyên còn có cao thủ có thể khử sạch bốn anh em bọn Mãnh Hổ, đúng là hiếm thấy.

Rắn Xanh hít sâu một hơi: “Vào.”

Ba người nhẹ nhàng vượt qua bức tường cao, xuất hiện trong sân vườn của biệt thự.

Còn về căn phòng nhỏ bên cạnh, bọn chúng còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

Trong mắt bọn họ đây chẳng qua chỉ là phòng bảo mẫu hoặc là một cái nhà kho mà thôi.

Nhưng, giây phút mà bọn họ tiếp đất, đã bị Trương Hải Long, người đang chơi trong căn phòng nhỏ với Dâu Tây nhìn thấy. Sắc mắt anh ta lập tức trầm xuống.

Anh Minh bảo anh ta tới đây chăm sóc Dâu Tây một lát, không ngờ rằng lại có người đột nhập vào.

Hơn nữa thân thủ của đối phương xem ra cũng không tồi.

Riêng điểm này cũng đã đủ để nghi ngờ rồi.

“Dâu Tây, cháu ngoan ngoãn ngồi im trong nhà đừng đi đâu hết, nghe không? Chú Long ra ngoài một chút.”

Trương Hài Long mỉm cười, nuông chiều xoa xoa đầu Dâu Tây.