Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 223



Chương 223: Trói lại “Nguyên soái một sao?”

“Ha ha!”

“Người đâu, trói chúng lại cho tôi!”

“Dám đánh trả, giết tại chỗ!”

Sð Thanh Nam vẫy bàn tay lớn, một số tướng sĩ lập tức đi về phía Kim Diệu và Tiêu Dương.

Khầu súng đen nhắm vào hai người.

Hai người dám động, thì chỉ có một chữ, chết!

“Tôi xem ai dám!”

“Tôi là trung tướng được bồ nhiệm!”

Kim Diệu giận dữ hét lên, cố gắng ngăn những người lính trang bị hạng nặng đang tiến lại gần mình.

Nhưng thật không may, lời nói của ông ta không có tác dụng gì.

Ngay cả bản thân ông ta cũng chỉ dám hét, cũng không dám động đậy.

Tiêu Dương ở bên cạnh ánh mắt lạnh lùng, động cũng không dám động.

“Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ rõ ràng, người phía sau chúng tôi không phải người cậu có thể động!”

Ông ta lạnh lùng nói với Sở Thanh Nam.

“Thế à?”

“Vậy thì tôi muốn xem xem!”

“Trói lại cho tôi!”

Sở Thanh Nam phất phất tay, tướng sĩ không chút do dự, trực tiếp trói hai người lại với nhau.

“Tốt lắm!”

“Chuyện ngày hôm nay tôi ghi nhớ rồi.”

“Đừng để tôi tra ra cậu là ai, nếu không cậu chết chắc rồi!”

Tiêu Dương không chống cự, bị hai người binh sĩ trói hai tay lại.

“Ông không có cơ hội đó đâu!”

“Đưa đi!”

Sð Thanh Nam hừ lạnh một tiếng, rất nhiều binh lính hộ tống hai người rời khỏi hội trường.

Trên đường về công ty.

Tô Thanh Trúc cuối cùng cũng hồi phục lại.

Cô nhìn Vũ Hoàng Minh với ánh mắt tò mò.

Lúc này cô mới nhận ra, hai món quà mà Sở Thanh Nam tặng Kim Diệu là do Vũ Hoàng Minh đề xuất.

“Vũ Hoàng Minh!”

“Có phải anh đang giấu em điều gì đó không?”

Tô Thanh Trúc nhìn thằng vào Vũ Hoàng Minh.

Cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

Vũ Hoàng Minh không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy đôi mắt khó hiều của Tô Thanh Trúc.

Anh nhanh chóng hôn lên mặt cô, nói “Em muốn biết chuyện gì, vào ngày đám cưới của chúng ta, toàn bộ anh sẽ nói cho em biết.”

Tô Thanh Trúc đỏ mặt, giơ tay vặn vẹo eo anh một cách hung ác.

“Anh đang làm gì đấy!”

“Trên xe còn có người đó.”

Trương Hải Long ở phía trước lái xe, anh ta nghe vậy liền nhanh chóng lắc đầu.

“Tôi cái gì cũng không nhìn thấy!”

Vũ Hoàng Minh bật cười khiến Tô Thanh Trúc càng thêm xấu hồ, mặt nóng bừng.

Tuy nhiên, những lời Vũ Hoàng Minh vừa nói lại càng khơi dậy sự tò mò trong lòng cô.

Hoàng Minh, anh đang giấu em điều gì?

Cô mong đợi, cô hồi hộp.

Ba ngày sau, chính là đám cưới của cô.

Có thể nói đây là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời của cô.

“Đúng rồi Hoàng Minh, anh đặt khách sạn ở đâu?”

Tô Thanh Trúc ngước nhìn Vũ Hoàng Minh.

Thẻ ngân hàng mà cô đưa cho Vũ Hoàng Minh chỉ có 3 tỷ trong đó.

Không mong đợi có thể đặt được một khách sạn như Thịnh Thế Hoa Đình, nhưng cũng có thể đặt được một khách sạn tốt.

Còn xe hay gì đó thì cứ trực tiếp thuê, thay vì mua mà không phải tốn nhiều tiền.

Thuê xe không tốn nhiều chỉ phí.

“Ở Thịnh Thế Hoa Đình, ð Vân Xuyên cũng chỉ ưng khách sạn này, những cái khác không đạt tiêu chuẩn. Đám cưới của anh và em sao có thể tổ chức ð trong một khách sạn nhỏ chứ.”

Vũ Hoàng Minh véo mặt cô một cách âu yếm.

“Hả? Anh lấy tiền ở đâu, em cho anh có lẽ là không đủ đúng không?”

Tô Thanh Trúc có chút tò mò nhìn anh.

“Không phải vừa mới nói xong sao? Em muốn cái gì, ngày hôn lễ anh sẽ nói cho em biết.”

Nghe vậy, Tô Thanh Trúc phải nghiêm khắc nhìn anh.

Khi xe dừng trước cửa tập đoàn Tô thị.

“Em đi làm việc trước đây.”

“Ừm, đi đi, chiều nay anh tới đón em.”

Vũ Hoàng Minh mỉm cười, gật đầu.