Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 402



Chương 402 “Vâng, anh Minh Vương, các anh bảo trọng!”

Trịnh Hoài Lâm đeo ngọc hồ lô, khoát tay áo về phía mấy người.

“Đi thôi.”

‘Vũ Hoàng Minh nói xong, liền ngồi lên xe.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi khỏi thành phố.

Ninh Bình.

Ở trên xe, Đông Hoàng Hải mỡ miệng hỏi: “Hoàng Minh, trước khi Sð Quân chết, chức vị quân chủ này, anh muốn ngồi sao?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Mai Nguyệt Thường và Cổ Nhị Ngưu đều rơi vào trên người anh ta.

Kỳ thật, bọn họ không muốn Vũ Hoàng Minh ngồi lên chiếc ghế đó.

Một khi ngồi lên vị trí đó, thì chính là đế vương của Bắc Sơn.

Trờ thành đế vương, đó chính là chân mệnh chỉ từ.

Nhưng mà.

Ba người bọn họ cũng biết rằng, việc mà Vũ Hoàng Minh cần làm, cũng rất nhiều.

“Trước tiên xử lý xong chuyện ở Bắc Sơn đã, đến lúc đó tôi sẽ tìm, lựa chọn một người thích hợp, đề thay thế vị trí của tôi”

Kỳ thật, Vũ Hoàng Minh cũng không muốn trỡ thành quân chủ.

Hiện tại, việc mà anh phải cân nhắc có quá nhiều.

Không chì phải diệt trừ tổ chức Ám Dạ ờ Bắc Sơn, mà còn phải đối mặt với áp lực đến từ Tuyết Châu và Lôi Châu.

Càng quan trọng hơn đó là, anh còn muốn giúp vị nữ chủ nhân ð trong quan tài kia làm xong giao dịch với anh.

‘Vừa nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp đó, anh liền cảm thấy khí lạnh tràn ra ð sau lưng.

“Như vậy cũng tốt”

Vũ Hoàng Minh khẽ gật đầu, không nói chuyện nữa, chỉ nhìn về phía cổ tay của mình.

Sau mấy tiếng, rốt cuộc mấy người cũng về đến thôn Cổ Kiếm.

Từ vị trí cửa thôn, nhìn về phía phòng ốc ð giữa sườn núi.

Kỳ lạ chính là, Nữu Nữu và chú Điên thế mà không đi ra ngoài.

“Hà, vì sao lại không gặp ai cả?”

‘Vũ Hoàng Minh cảm thấy kì lạ, nói một câu.

“Có thể là nghỉ ngơi ờ trong phòng, bây giờ thời tiết lạnh như vậy, ai sẽ đi ra ngoài chơi chứ?”

Đông Hoàng Hải cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai của anh.

Chỉ là, khi mấy người bọn họ đi vào trong phòng, sắc mặt lập tức thay đồi.

Cửa phòng đều đóng kín, nhưng bọn họ không nghe thấy tiếng nói của bọn người chú Điện.

Đến cà khói bếp cũng không có.

‘Vũ Hoàng Minh và Đông Hoàng Hải liếc nhìn nhau, đều thấy được sự không ồn ở trong mắt của đối phương.

Trong nháy mắt hai người bọn họ lao vào.

trong phòng.

Nhưng, khiến bọn họ phải thất vọng chính là, trong phòng không có bất kỳ ai cả.

Đến cả bếp lò lạnh như băng, vừa nhìn đã biết, đã rất lâu rồi không nhóm lửa.

“Làm sao lại như vậy!”

Nhìn gian phòng trống rỗng, bên trong ánh mắt của Vũ Hoàng Minh tràn ngập tuyệt vọng.

Anh không biết, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.

“Hoàng Minh!”

Bên trong phòng ở sát vách của chú Điên, truyền đến giọng nói của Đông Hoàng Hải.

Trong lòng của Vũ Hoàng Minh khẽ động, vội vàng ra khỏi căn phòng này, đi đến căn phòng sát vách.

“Anh nhìn xem.”

Sắc mặt của Đông Hoàng Hải nặng nề, đưa một lá thư cho Vũ Hoàng Minh.

Trên lá thư có viết: Thân gửi Hoàng Minh.

“Thư?”

‘Vũ Hoàng Minh nhướn mày.

Anh hít một hơi thật sâu, mở lá thư ra.

Ba người Đông Hoàng Hải cũng nhìn xem nội dung trong thư.

Trên lá thư vi Hoàng Minh, khi cậu nhìn thấy bức thư này, tôi và cô Tô, Nữu Nữu đã rời đi.

Đừng lo lắng, cũng đừng tức giận, tôi biết Nữu Nữu đã mất đi ký ức đối với cậu, cho nên tôi dẫn nó về nhà.

‘Về phần đi đâu, rất xin lỗi, tôi không thề nói ra.

Nhưng mà, bệnh của Nữu Nữu có thề chữa trị được, để khi cậu nhìn thấy Nữu Nữu, tôi tin rằng cậu sẽ rất vui vẻ.

Bây giờ điều cậu cần làm là, chờ đến một ngày khi cậu hai mươi ba tuổi, bọn Hoàng Hải sẽ nói tất cả mọi chuyện đối với cậu.

Đến lúc đó, cậu sẽ biết.

Chú Điên.

Một đoạn văn ngắn ngủi, lại khiến cho Vũ Hoàng Minh đứng chết trân tại chỗ.

Anh ngàn lần không ngỡ rằng, lại là chú Điên đưa Thanh Trúc và Nữu Nữu đi.

Lập tức, ánh mắt của anh đặt lên người của Đông Hoàng Hải, giọng điệu có chút kích động, hồi: “Anh Hài, anh thành thật nói cho tôi biết, chú Điên đến cùng có thân phận gì!”