Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 445



Chương 445:

Theo thời gian trôi qua, số lượng người tụ tập ở bến đò Thiên Sơn ngày càng nhiều.

Các gia tộc chiếm cứ một vị trí cho riêng mình rồi im lặng quan sát.

Chì có Vũ Hoàng Minh đứng ð một góc khuất trong bến đò.

Anh cũng nhận ra đã có người đề ý đến anh.

Nhưng đối phương cũng chỉ tò mò nhìn thoáng qua chứ không làm ra hành động gì.

Đếm kỹ thì tổng cộng có hơn 12 gia tộc tham dự hôm nay.

Mỗi gia tộc có ít nhất từ 8 người tr lên, có.

gia tộc thậm chí mang theo tận 20 người.

“Người nhà họ Vũ kỳ môn độn giáp tới.”

“Không ngờ rằng nhà họ Vũ cũng đến. Xem ra lần này có kịch hay đề coi đây.

“Đừng có mơ. Chúng ta có thể cầm cự một chút là tốt lắm rồi, sân khấu chính vẫn phải nhường cho người của bốn gia tộc lớn thể hiện.”

Âm thanh xì xào trong đám đông truyền vào.

tai Vũ Hoàng Minh.

Anh ngầng đầu nhìn lên, phía xa là đoàn người do Dương Thành dẫn đường đang đi về hướng bến đò.

Cảm đầu là một người đàn ông trung niên.

Anh ta sỡ hữu khuôn mặt hiền từ nhưng cặp mặt.

lạnh như băng lại trái ngược với vẻ bề ngoài.

“Anh nói rằng có con cháu nhà họ Vũ đã đến đây rồi, thế người đâu? Đang ð chỗ nào?”

Vũ Văn Cường dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dương Thành.

Lúc này đây, anh ta cũng chỉ mang theo 8 người.

Mỗi người đều là tay chân thân cận của anh ta. Vậy mà Dương Thành lại bảo với anh ta rằng đã có người nhà họ Vũ tới trước.

Anh ta nghỉ ngờ rằng có thể người làm chủ cũng biết tin tức nên đã phái người đến.

“Đề tôi nhìn xem.

Mồ hôi lạnh chảy trên trán Dương Thành.

Anh ta cũng không ngỡ rằng có kẻ dám giả mạo làm người nhà họ Vũ.

Đây chẳng phải là chán sống rồi sao?

Thằng đó còn dám nói với anh ta sẽ có một nhân vật lớn ra mặt, yêu cầu anh ta báo cáo lên trên, toàn bộ kế hoạch của gia tộc xém chút nữa thì bị xáo trộn.

“Tôi thấy rồi. Ö kia kìa”

Dương Thành quan sát đám đông, thấy Vũ Hoàng Minh đang đứng trong góc khuất của bến đò.

Từ lúc đầu, Vũ Hoàng Minh vẫn luôn chú đến bọn họ, không ngỡ rằng đối phương cũng đang chỉ trò về phía anh.

Anh lập tức sầm mặt, thầm kêu rằng không ồn “Hà?”

Vũ Lạc Chấn nhìn theo hướng mà Dương Thành chỉ.

Một người đang đứng ở vị trí cách đó không xa, dáng vẻ quen thuộc khiến lòng anh ta run rẩy.

Không thể nào!

Dáng vẻ kia giống hệt chủ nhân.

Anh ta tí nữa thì cho rằng chủ nhân cũng tới.

Nhưng nhìn kỹ lại thì mới thấy được sự khác biệt.

“Đi qua xem thừ coi”

‘Vũ Lạc Chấn nhỏ giọng nói, mang theo tám tay chân thân cận và Dương Thành tiến lại chỗ Vũ Hoàng Minh.

Anh ta muốn xem thử ai dám cả gan giả mạo.

người nhà họ Vũ.

Nếu là hàng già thì hôm nay chính là ngày.

tần của tên đó.

Nhìn đối phương tiến lại phía mình, Vũ Hoàng Minh thầm kêu không ồn.

Tuy rằng anh là người nhà họ Vũ, nhưng…

anh chưa về gia tộc bao giờ, cũng chẳng có ai biết đến anh.

Chả lẽ hiện tại anh đành bó tay sao?

Đối phương càng đến gần thì sắc mặt Vũ Hoàng Minh càng khó coi.

Nhưng về mặt Vũ Long Cường thì càng ngày.

càng khiếp sợ.

Khoảng cách giữa bọn họ và Vũ Hoàng Minh chưa đến 20 mét, anh ta có thể thấy rõ bề ngoài của anh.

Nhưng…

Dáng vẻ của anh quả thực giống người làm chủ nhân như đúc.

Nếu không phải anh ta đã biết con của chủ nhân bị chết non vào lúc sinh ra thì anh ta suýt nữa cho rằng đây là con của chủ nhân.

“Thằng ranh kia, mày dám giả mạo người nhà họ Vũ. Mày chán sống rồi có phải không?”

‘Vè mắt Dương Thành rất khó coi, anh ta nồi giận quát Vũ Hoàng Minh.

Không ít người đứng bên cạnh nghe thấy những lời này của ông ta cũng trờ nên kinh hãi.