Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 517



Chương 517: Lỡ như ăn đậu hũ thì…

 

Chiếc xe Bentley sang trọng dừng lại ngay trước mặt của Tô Liên và chị Băng.

 

Cà hai người Hồ Yên và Vũ Hoàng Minh đều cùng nhau bước xuống từ trên xe.

 

Việc hai người xuất hiện đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

 

Thậm chí có vài sinh viên sắp tốt nghiệp còn la lên một tiếng.

 

“Là tớ nhìn lầm rồi sao? Người đó không phải là tổng giám đốc Hồ của tập đoàn Thịnh Hoa ư?”

 

“Đúng vậy! Chuyện này sao có thề chứ?”

 

Thấy hai người họ tới, về mặt của Tô Liên và Băng Thư mới trở nên hòa hoãn hơn một chút.

 

Bởi vì hai người họ đã nhìn thấy Vũ Hoàng Minh, anh của Nguyệt Nhi xuất hiện ð nơi này, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc.

 

Chỉ là hai cô ấy có hơi thắc mắc, nhìn dáng về của người phụ nữ đứng bên cạnh ở anh Giang, có vẻ như rất lợi hại.

 

Chiếc xe này, chắc hẳn là của Hồ Yên.

 

“Tô Liên, Băng Thư”

 

Vũ Hoàng Minh mặc trên người bộ âu phục.

 

màu đen đi tới trước mặt hai người họ, sau đó anh nhìn người đàn ông đang đứng ở bên cạnh hai ngưi “Anh Giang, cuối cùng anh cũng tới rồi!”

 

“Nguyệt Nhi bị tên Lâm Hàn kia dẫn vào.

 

khách sạn rồi, bọn họ ngăn không cho chúng em đuổi theo!”

 

Tô Liên vội vàng mỡ miệng giải thích cho anh nghe, Tô Liên vừa nói vừa chỉ về phía của Âu Dương Mỹ và cậu sinh viên cao lớn đang đứng trước mặt.

 

Khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh đến, cô ta cũng biết sự việc có chút không ồn rồi.

 

Lúc này, Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nhìn Âu Dương Mỹ, ánh mắt của anh lạnh lẽo như băng khiến cho người đằng sau cảm thấy khó thờ.

 

Còn cậu sinh viên đứng trước mặt này, lại đứng nhìn Vũ Hoàng Minh, trông cậu ta có vẻ như không muốn tránh ra.

 

“Thế nào?”

 

“Đánh người ta rồi lại không muốn nhận sai, này là thái độ của anh đấy à?”

 

Cậu sinh viên lia nhếch miệng lên và nói, khuôn mặt của cậu ta còn lộ rõ vẻ khinh thường.

 

Cậu ta cũng không phải là người bình thường, trong nhà của cậu ta có người làm ở sỡ cảnh sát cơ mà.

 

Cho dù người này có lợi hại như thế nào đi nữa, không lẽ dám đánh cậu ta ở ngay trước mặt của mọi người sao?

 

“Cút”

 

Vũ Hoàng Minh liếc mắt lên nhìn cậu sinh như không muốn tránh ra.

 

“Thế nào?”

 

“Đánh người ta rồi lại không muốn nhận sai, này là thái độ của anh đấy à?”

 

Cậu sinh viên lia nhếch miệng lên và nói, khuôn mặt của cậu ta còn lộ rõ vẻ khinh thường.

 

Cậu ta cũng không phải là người bình thường, trong nhà của cậu ta có người làm ở sỡ cảnh sát cơ mà.

 

Cho dù người này có lợi hại như thế nào đi nữa, không lẽ dám đánh cậu ta ở ngay trước mặt của mọi người sao?

 

“Cút”

 

Vũ Hoàng Minh liếc mắt lên nhìn cậu sinh viên này.

 

Thấy thế thì sắc mặt của ngưỡi phía sau đen lại, cậu ta có hơi khó chịu.

 

“Anh là cái thá gì?”

 

“Dám bào tôi cút?”

 

Vũ Hoàng Minh còn chưa mỡ miệng, thì Hồ ‘Yên đã đi tới phía trước.

 

“Bốp!”

 

Một cái bạt tai mạnh bạo giáng thằng vào.

 

mặt của cậu sinh viên này.

 

Lần này đã trực tiếp khiến mọi người phải trợn tròn mắt.

 

Tổng giám đốc của Thịnh Hoa, mạnh mẽ như vậy sao?

 

“Tôi tên Hồ Yên, có chuyện gì thì tìm tôi là được!”

 

“Đề xem ba cậu có bản lĩnh này hay không!”

 

Hồ Yên cất giọng điệu lạnh lùng, trong giọng nói ấy còn không hề mang theo một chút càm tình.

 

trong mắt Hồ Yên mà nói, những sinh viên này chỉ là con nít, hoàn toàn không đáng để lọt vào trong mắt của cô ấy.

 

Muốn trà thù thì cứ tới tìm cô ấy.

 

Càng không cần phải nói, nói ra thân phận của Vũ Hoàng Minh có thể sẽ khiến người khác.

 

bị dọa sợ đến chết.

 

“Cô Cậu sinh viên kia che mặt – chỗ đã bị cô ấy tát lại, cậu ta tức giận nhưng không dám nói gì cả Nói đùa à, cho dù trong nhà cậu ta có lợi hại thế nào đi nữa thì cũng không thề sánh bằng Hồ.

 

Yên.

 

“Cút ngay!”

 

Hồ Yên khẽ quát một tiếng, cậu sinh viên kia chẳng dám nói gì dù chỉ là một câu, chì biết im thin thít mà nhường đường.

 

Nhóm người bọn họ lập tức tiến tới chỗ khách sạn, từ lúc Nguyệt Nhi đi vào khách sạn cùng với Lâm Hàn cũng đã qua mấy phút.

 

Mặc dù, mới có mấy phút nên cũng không có cơ hội làm gì.

 

Nhưng… Lỡ như Lâm Hàn nóng lòng muốn ăn đậu hủ.

 

Vậy thì.

 

Tô Liên và Băng Thư không dám nghĩ tiếp nữa.

 

Thậm chí, trong đầu của hai người còn vô tình hiện ra hình ảnh khi đám người họ đầy cửa phòng ra Khi bốn người họ đã đi vào khách sạn, thì nhân viên phục vụ có hơi ngạc nhiên mà nhìn bốn người “Xin hỏi mọi người có chuyện gì không?”

 

Nhìn lướt qua, trông bốn người này có vẻ như không phải là tới đề thuê phòng.

 

Ít nhất là bây giờ trông có vẻ như thế này.

 

“Có một đôi nam nữ trẻ tuổi mới vừa vào đây, bọn họ đang ð phòng nào?”