Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 524



Chương 524: Anh ấy chính là Minh Vương!

 

Sau đó ông ta sợ tới mức ngồi bệt xuống đấu Trên trán ông ta toát ra từng dòng mồ hôi lạnh!

 

Là một bác sĩ nội khoa, thế nhưng ông ta lại không biết nhiều về tình huống này.

 

Tuy nhiên, dưới sự đụng chạm vừa rồi, ông ta rõ ràng cảm thấy trái tim thiếu niên đã hoàn toàn lõm xuống.

 

Toàn bộ trái tim đều tan vỡ ở dưới cú đấm Người này không thề không chết được.

 

Bác sĩ này thật vất và mới đứng dậy được, khuôn mặt lộ rõ vẻ hối lỗi nói: “Thưa ngài, chúng tôi rất tiếc!”

 

Lời nói này rất rõ ràng cho thấy Lâm Hàn đã chết.

 

Mấy y tá vừa mới đẩy xe cấp cứu tới, khi nghe thấy những lời này, liền lập tức sững sờ.

 

Người này… Đã chết rồi ư?

 

Bị giết chết bời một cú đấm sao?

 

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người ‘Vũ Hoàng Minh.

 

‘Vũ Hoàng Minh không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, đi tới vị trí ngoài hành lang ngồi xuống.

 

Anh lại coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

sA Lâm Vũ ôm thi thể Lâm Hàn, nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh với đôi mắt đỏ ngầu, hẳn lên những tỉa máu.

 

“Tao mặc kệ thân phận của mày là gì, nếu mày đã dám giết con trai của tao, tao muốn mày.

 

phải chết!”

 

“Tao muốn mày phải cl Hồ Yên khẽ lắc đầu, có thề đây chính là quả báo.

 

Đừng nói là Lâm Vũ, cho dù có là người đứng đầu toàn tỉnh phía Nam, mượn một vạn lá gan của ông ta, cũng không dám nói những lời như vậy với Vũ Hoàng Minh.

 

‘Vè mặt Hồ Yên vô cùng lạnh lùng, nhìn dáng vẻ đau khổ của Lâm Vũ.

 

“Ông có biết cô gái đang nằm trong phòng cấp cứu là em gái của ai không?”

 

“Những lời vừa rồi của ông, đủ để cho ông phải chết một ngàn lần đấy!”

 

Lâm Vũ đột nhiên ngắng đầu, nhìn chằm chằm Hồ Yên.

 

Bây giờ, con trai ông ta đã chết.

 

Người mà ông ta muốn trả thù, trong đó bao.

 

gồm cả Hồ Yên.

 

Coi như là biết người phía sau đối phương là một vị đại soái, ông ta cũng muốn trả thù.

 

Ngay cả khi làm thế ông ta sẽ phải chết.

 

“Tao mặc kệ nó là ai, nó giết con trai tao, tao.

 

muốn nó phải đền mạng!”

 

Nghe thấy vậy, Hồ Yên lắc đầu.

 

Lâm Vũ đã không còn có thề cứu chữa được nữa!

 

Chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ nhếch lên: “Ông đã xem tin tức chưa? Cả nước đang tìm kiếm dấu vết của Minh Vương”

 

“Ông có biết, người giết con trai ông là ai không?”

 

“Chínhlà anh ấy! Anh ấy là người dưới một người, trên vạn người, Minh Vương!”

 

Hồ Yên giơ tay lên chỉ vào Vũ Hoàng Minh đang ngồi trên ghế hút thuốc, lớn tiếng nói.

 

Lời này vừa thốt ra, toàn bộ tầng năm lặng ngắt như tờ.

 

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Vũ Hoàng Minh.

 

Thậm chí, không ít người đã lấy điện thoại di động ra đề lướt xem tin tức.

 

Tô Liên và Băng Thư đều bị dọa đến mức cảm thấy choáng váng.

 

Anh trai của Nguyệt Nhỉ vậy mà lại là Minh Vương!

 

Làm thể nào mà điều này có thể xảy ra chứt Họ không thể tường tượng được.

 

Mà khi Lâm Vũ nghe được những lời này, cà ngưỡi ông ta trờ nên vô lực, xụi lơ trên mặt đất.

 

Minh Vương!

 

Người đã đánh chết con trai của ông ta lại là Minh Vương.

 

Đừng nói đến chuyện trả thù, chỉ cẩn đối phương nói một câu, liền có thể để cho ông ta lập tức đi xuống gặp Diêm Vương.

 

“Cô gái đang nằm trong phòng cấp cứu chính là em gái của Minh Vương!”

 

Nói xong, Hồ Yên trực tiếp xoay người rời đi.

 

Những chuyện còn lại, đã không cần cô ấy nói thêm nữa.

 

Cùng lúc đó, xung quanh truyền đến những tiếng kêu kinh hãi.

 

“Đó thật sự là Minh Vương!”

 

“Tôi thấy cái gì vậy chứ, Minh Vương vậy mà lại xuất hiện ð thành phố này!”

 

“AI Đó là anh ta, chính là anh ta.”

 

Những bệnh nhân này đều giống như phát điên lên, cẩm ành trên điện thoại di động, so sánh với Vũ Hoàng Minh.

 

Bọn họ chỉ mới nhìn thấy bộ dáng Vũ Hoàng Minh trên tin tức, so với hiện thực thì hoàn toàn không giống nhau.

 

Thậm chí, một số người đã lấy điện thoại ra và bắt đầu chụp lén.

 

Tuy nhiên, cánh cửa phòng cấp cứu đã được mồ ra.

 

Trong nháy mắt, động tác trên tay mọi người đều dừng lại.

 

Bọn họ cũng muốn biết, em gái của Minh ‘Vương rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không.

 

Vũ Hoàng Minh vội vàng đứng dậy, v mặt lo lắng nhìn vị bác sĩ vừa bước ra.

 

“Em gái tôi thế nào r(