Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 544



Chương 544: Ba anh thợ da vượt xa

 

Gia Cát Lượng “Ace, anh cảm thấy thế nào?”

 

Chì huy Sonic của Tuyết Châu cau mày nhìn chì huy Ace của Thương Châu.

 

Cà hai đều đã ở cấp bậc Thiên Vương, trong trận chiến này, bọn họ đều nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng.

 

Đã đánh thắng liên tiếp mười trận.

 

Nhưng chỉ có trận này là thua.

 

“Tôi không biếu”

 

Ace có chút xấu. c lắc đầu.

 

Đợt tấn công lần này của phía bên kia thực sự có chút nằm ngoài dự kiến của bọn họ.

 

Trước đây bọn họ luôn chủ động tấn công, nhưng bây giờ đối phương lại chủ động tấn công.

 

Thực sự khó có thể lường trước được.

 

“Có muốn báo cáo không?”

 

Sonie và những người khác không thực sự là chỉ huy.

 

Bọn họ chỉ là những người đại diện truyền lệnh.

 

Người chỉ huy thực sự vẫn chưa đến.

 

Hình như họ đang dự định làm gì đó.

 

“Báo cáo đi, tôi nghĩ những nhân vật lớn của đối phương chắc đã ra mặt Ace gật đầu.

 

Trong Bộ chỉ huy chiến khu Bắc Sơn.

 

Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười. Trận chiến lần này bọn họ đã chiến thắng.

 

Mà còn giành được toàn thắng.

 

Liễu Quân cùng mấy người cũng thờ phào nhẹ nhốm.

 

Cũng coi như là đã xà được cơn giận này Các chiến sĩ ở biên giới phía Bắc đã bị đối phương đàn áp lâu nay.

 

Cuối cùng hôm nay cũng hòa được một trận.

 

“Hoàng Minh, cũng nhờ có cách của cậu, con bà nó, cuối cùng cũng xả được cơn giận này: Dương Cừu nhếch miệng cười, vỗ mạnh vào vai Vũ Hoàng Minh “Đừng vui mừng quá sớm, đây mới chỉ là thăm dò giữa hai bên thôi.”

 

“Tôi nghĩ đối thù thực sự vẫn chưa ra mặt đâu.”

 

“Những thầy trận pháp này chỉ nắm giữ một ít quyền thôi”

 

Nụ cười của Vũ Hoàng Minh vụt tắt.

 

Anh nhìn ra xa, cuộc tiến công lần này chỉ là một cuộc thử nghiệm nhỏ, kết quả không quan trọng.

 

Nếu chiến tranh thực sự xảy ra, đối phương không thể vẫn dùng cách này đề bảo vệ các thầy trận pháp.

 

Với lại, trước kia ba dượng từng nói chuyện điện thoại với anh, từ giọng điệu của ba dượng, anh đoán ra được rằng cho dù là ba thì cũng càm thấy rất khó với nghề thầy trận pháp này.

 

Đối phương vì khinh địch nên đã bị đánh bại như vậy, nhưng rõ ràng đây chỉ là một trận đấu nhỏ.

 

“Dù sao thì chí ít chúng ta cũng có kinh cho các trận chiến nhò tiếp theo.”

 

“Đối phương sẽ không còn dễ dàng khiêu khích chúng ta như vậy.”

 

Liễu Quân hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói.

 

“Ừm, trong mấy ngày tới, bọn chúng sẽ không dễ dàng khiêu khích chúng ta nữa.”

 

“Chúng ta sẽ có đủ thời gian để nghiên cứu cách chiến đấu và trận pháp của đổi phương.”

 

Đông Phương Ám ở bên cạnh cũng nói một Nếu bây giờ đã nắm rõ phương pháp thì trận chiến tiếp theo có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

 

Hơn nữa, ngày mai Đông Phương Ám sẽ một mình đi tới biên giới phía Nam.

 

Nếu tình huống này cũng xảy ra ð biên giới phía Nam, anh ta cũng sẽ có cách ứng phó.

 

“Đi thôi, khó khăn lắm mới có thể tụ tập lại với nhau, phải uống một lần cho đã.”

 

“Ngày mai, Đông Phương Ám sẽ đến trấn giữ biên giới phía Nam.”

 

“Tiếp theo, xem ai trong chúng ta sẽ đánh lũ chó hoang này về với ông bà trước đây!”

 

“Ha ha hai”

 

Lư Thụy Lâm cười ha hà.

 

Mọi người cũng cười khi nghe điều này.

 

Trái lại, Đông Phương Ám lại tức giận, lườm anh một cái.

 

“Anh thì có thể nói được như vậy rồi, biên giới phía Nam chỉ có mình tôi trấn giữ, còn biên giới phía Bắc có ba người các anh. Người xưa có câu “Ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng”. Cho.

 

dù tôi có lợi hại như thế nào cũng không thể nhanh như các anh được!”

 

“Được lắm!”

 

“Dám nói chúng tôi là mấy tên thợ da thối à?

 

Xử anh ta thôi anh em!”‘