Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 548



Chương 548: Lên chiến với tôi một trận nào!

 

Với lại đám người có thể cảm giác được, hình như bầu không khí chung quanh cũng cao lên thêm mấy độ.

 

“Khá lắm! Tại sao tôi cảm giác mình không phải là đối thủ của thằng nhóc này rồi.” Dương Tín Lộc nhếch miệng cưỡi một tiếng, thế nhưng ờ chỗ sâu trong đáy mắt lại có chút khiếp sợ.

 

Hiện tại mới bao lâu chứ?

 

Vậy mà Vũ Hoàng Minh đã đạt đến trình độ này, nếu lại cho anh thời gian mấy năm, chẳng phải là anh sẽ đột phá đến cảnh giới kia sao?

 

“Thôi đi, nếu như mọi người thật sự muốn bắt đầu liều mạng, tôi cảm thấy ông sống trong tay cậu ta không qua mười hiệp.” Lư Thụy Lâm ð.

 

bên cạnh không nhịn được cười nhạo một tiếng.

 

Ngay lúc mấy người nói chuyện, Vũ Hoàng Minh mỡ mắt, chỗ sâu trong đáy mắt xẹt qua một chút màu đỏ, rất nhanh sau đó khôi phục bình tĩnh.

 

“Ông Quân, ông đi lên chiến với tôi một trận nào!” Vũ Hoàng Minh cười ha ha một tiếng, anh.

 

vẫy tay với Liễu Quân ở dưới đài.

 

Liễu Quân bị chọn trúng, thằng nhóc này là chuẩn bị lấy mình ra luyện tập đây.

 

Nhưng mà ông ta cũng không có từ chối, bời vì ông ta cũng muốn xem thừ cuối cùng thằng ranh con này đã đạt đến mức độ như thế nào, khoảng cách này cách một cảnh giới còn khoảng bao nhiêu?

 

“Vậy để tôi đi thừ một chút xem xem cuối cùng cậu đã tiến triển bao nhiêu?” Chỉ thấy Liễu Quân nhày lên rơi vào trong sân huấn luyện.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau rồi cùng lúc ra tay.

 

Dương Tín Lộc và Lư Thụy Lâm thay đồi sắc.

 

mặt, không nghĩ tới Liễu Quân vừa đi lên đã trực tiếp dùng toàn bộ sức lực.

 

Xem ra thằng ranh con Vũ Hoàng Minh này làm cho ông ta có áp lực rất lớn.

 

Hơn nữa sức mạnh của Vũ Hoàng Minh tăng lên, bọn họ cũng rất giật mình.

 

Hơn một tháng không gặp, thằng ranh con này lại tăng lên trình độ ngang hàng ngang vế với bọn họ.

 

“Đùng đùng đùng!”

 

Mấy người bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng tung bay trong sân huấn luyện, tốc độ của hai người đều đã lên tới cực hạn.

 

Một chiêu một thức là đã có thể phát ra tiếng động đỉnh tai nhức óc.

 

“Ái Vũ Hoàng Minh ném ra một quyền nhắm ngay ngực Liễu Quân.

 

Sắc mặt Liễu Quân cũng có chút nghiêm nghị, hình như thực lực của Vũ Hoàng Minh đã ‘vượt qua ông ta.

 

Uy lực của một quyền này, so với đình phong cấp ám kình còn mạnh hơn ba phần.

 

Song quyền của ông ta đều xuất hiện, sau đó đụng vào nắm đấm của Vũ Hoàng Minh.

 

“Đùng!”

 

Tiếng động lớn quanh quần bên tai mọi người.

 

Dương Tín Lộc và Lư Thụy Lâm đều mở to hai mắt nhìn, thực lực của thằng ranh con này.

 

không khỏi cũng quá mạnh đi Vậy mà Liễu Quân trực tiếp bị một quyền này đánh bay đi ra ngoài đụng vào tường.

 

Cà mặt tường đều đồ sụp, bụi bay mù mịt khắp nơi.

 

Sắc mặt Vũ Hoàng Minh có chút xấu hồ, anh cũng không nghĩ tới uy lực của kỹ năng bí mật sẽ lốn như vậy.

 

Anh đang muốn tiến lên nhìn xem Liễu Quân có bị thương hay không, bất chợt lại cảm giác thân thể mềm nhũn, anh có cảm giác không thề vận dụng nồi sức lực.

 

“Thằng nhóc như cậu ra tay không khỏi cũng quá độc ác đi, suýt chút tôi đã chết trong tay cậu rồi.”

 

Liễu Quân đi ra từ trong bụi mù, dáng vẻ đầy bụi đất của ông ta có chút buồn cười.

 

Nhưng khóe miệng tràn ra một vệt máu, rõ ràng thể hiện ông ta đã bị thương.

 

Mặc dù chỉ là vết thương nhẹ, nhưng… Vũ Hoàng Minh có thể làm ông ta bị thương, quả thực rất lợi hại rồi.

 

“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”

 

Bóng dáng của Vũ Cuồng hiện lên xuất hiện ð bên cạnh Vũ Hoàng Minh, ông ấy đỡ anh lên.

 

Vũ Hoàng Minh chỉ cảm thấy toàn thân đều suy yếu bất lực, anh lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi chỉ cảm giác có chút suy yếu, đây là có chuyện gì?”

 

Không đợi Vũ Cuồng mỡ miệng, Liễu Quân đã nói: “Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng, khẳng định có chút chưa quen thuộc. Vừa rồi lực lượng mỗi một kích của cậu đều đạt đến cực hạn nhưng lại tiêu tán quá là nhanh, quyển pháp không đủ ngưng tụ.”