Chiến Long Vô Song

Chương 1112: Chương 1108





Lại tìm người tiêu diệt Diệp Mục Thiên, muốn đem chuyện này vu oan cho Trần Ninh, ý đồ dẫn tới tranh chấp giữa Trần Ninh cùng Hạng Thành.

Lúc này La Trí Tuyền hận không thể về nhà cắt đứt chân chó của con trai, nhưng vào lúc này ông ta chỉ có thể giả vờ như cái gì cũng không biết.

Tần Hằng cũng cảm giác được, trong đoạn thời gian ông sắp hết nhiệm kỳ, lực ảnh hưởng của ông càng ngày càng nhỏ, trong triều sóng ngầm mãnh liệt, các thế lực, cũng bắt đầu tranh giành cấu xé lẫn nhau.

Ông trầm giọng phân phó Nguyễn Hồng: “Diệp Mục Thiên là đứa con giữa Hạng lão và vợ trước, hơn nữa chuyện này dính líu tới Thiếu soái, không xử lý tốt, sẽ dẫn tới vấn đề nghiêm trọng.”
“Các vị An ninh quốc gia không thể nhàn rỗi, phải tra rõ cả ngọn nguồn mọi chuyện, sau đó báo cáo với tôi.”

Nguyễn Hồng nói: “Rõ!”
Tần Hằng nói: “Còn nữa, gọi Trần Ninh tới phủ Quốc chủ gặp tôi.”
Nguyễn Hồng nói: “DạI”
Buổi chiều!
Trần Ninh liền mang theo Tống Sính Đình, đi tới phủ Quốc chủ.

Quốc chủ phu nhân Vương Uẩn cười nghênh đón Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, bà dắt tay Tống Sính Đình: “Sinh Đình, ở hậu hoa viên tôi trồng máy bụi hoa lan mới, đi, cô đi cùng tôi xem hoa như thế nào?”
Tống Sinh Đình cười nói: “Vâng!”
Vương Uẩn nói với Trần Ninh: “Thầy cậu đang trong thư phòng đợi cậu, nhanh đi đi, chú ý đừng chọc ông ây tức giận.”
Trần Ninh nghe vậy cười khổ một cái, gật đầu nói: “Được!”
Trần Ninh biết, một ít chuyện gần đây của bản thân cũng chọc cho ân sư mắt hứng.

Chủ yếu là trong chuyện tổng tuyển cử này, phỏng đoán ân sư đã biết anh ủng hộ Hoàng Càn, không dựa theo phân phó ủng hộ La Trí Tuyền, chọc ân sư không vừa lòng.

Chủ yếu, cái chết của Diệp Mục Thiên, có thể trở thành mồi dẫn lửa cho mâu thuẫn giữa anh và Hạng lão.

Ân sư lo lắng thế cục mắt khống chế, đoán chừng hôm nay kêu anh tới, chính là hỏi tới chuyện này.


Trần Ninh chỉnh đốn tâm tình một chút, rất nhanh liền đến thư phòng phủ Quốc chủ, gõ cửa một cái.

Bên trong truyền tới tiếng của thầy: “Vào đi!”
Trần Ninh đẩy cửa vào, chỉ thấy ân sư Tần Hằng đang đeo kính lão, đang xem báo.

Tựa đề báo, viết chính là chuyện công tử Diệp gia Diệp Mục Thiên tối hôm qua bị sát hại.

Trần Ninh khom người nói: “Học trò bái kiến thầy.”
Nếu như là ngày thường, khẳng định Tần Hằng cười ha hả bảo Trần Ninh ngồi xuống nói chuyện.

Nhưng hôm nay, Tần Hằng biết Trần Ninh đi vào, ánh mắt lại vẫn đang xem báo, ngoài miệng cũng lơ đãng nói: “Ừm, tin tức báo hôm nay cậu xem rồi chứ?”
Trần Ninh nhìn tờ báo trong tay Tần Hằng một cái, báo không xem, nhưng có chút tin tức lại có người nói cho anh.

Tần Hằng tiện tay đem tờ báo đặt ở trên bàn, hừ lạnh nói: “Nếu cậu biết tin tức này, vậy tôi chỉ hỏi cậu một câu, có phải là cậu làm hay không?”
Trần Ninh lắc đầu một cái: “Không phải!”
Tần Hằng cùng Trần Ninh bốn mắt đối mặt, ánh mắt Trần Ninh bình tĩnh mà chắc chắn.


Tần Hằng gật đầu một cái: “Tôi cũng cảm thấy không phải cậu, tính cậu thẳng thắn cường thế, nếu cậu muốn giết Diệp Mục Thiên, trực tiếp đến Diệp gia chỉnh đốn Diệp Mục Thiên, lén lén lút lút không giống tác phong của cậu.”
Trần Ninh cười khổ: “Vẫn là ngài hiểu tôi.”
Tần Hằng nói: “Tôi tin tưởng cậu, nhưng Diệp gia không tin, Hạng lão cũng sẽ không tin tưởng cậu.”
“Tôi sắp phải nghỉ hưu, tôi cũng không muốn trước khi tôi nghỉ hưu, xảy ra rồi loạn gì lớn, cậu hiểu không?”
Trần Ninh gật đầu một cái: “Tôi hiểu.”
Tần Hằng nói: “Có vài người cảm thấy tôi lập tức sắp hét thời rồi, khi tôi không tồn tại, tuỳ tiện phá “Cậu tra rõ ràng chuyện này cho tôi, là ai đang chơi thủ đoạn bịp bợm sau lưng!”
Trần Ninh nói: “Được I”
Tần Hằng phát tay một cái: “Đi làm việc đi!”
“Còn có nếu người không phải cậu giết, như vậy Diệp gia hoặc là Hạng lão tìm cậu gây phiền toái, cậu hơi khắc chế một chút, không cần ầm ï không thẻ thu thập.”
Trần Ninh nói: “Rõ, học trò sẽ cố gắng hết sức.”
Nói xong, Trần Ninh liền chuẩn bị lui ra, Nhưng anh vừa mới nhắc chân chuẩn bị muốn rời đi, lại bị Tần Hằng gọi lại.

Tần Hằng nói: “Chờ một chút, còn có chuyện hỏi cậu một chút, chuyện tổng tuyển cử này, vì sao cậu không nghe lời tôi, nghe nói cậu coi trọng Hoàng Càn, không coi trọng La lão?”.