Chiến Long Vô Song

Chương 1137: Hai





Họ không biết rằng Tần Tước và Điển Chử đều là những cao thủ được đích thân Trần Ninh huấn luyện, họ đều là những ngừoi giỏi nhất trong những người giỏi trong quân Bắc Cảnh.

Hơn nữa, trong suốt 3 năm rời khỏi quân đội Bắc Cảnh, Tần Tước vẫn ở trong tổ chức sát thủ, mật danh S1, đứng đầu danh sách sát thủ trên thế giới.

Nếu như bọn họ biết được giới hạn sức mạnh của Tần Tước thì bọn họ sẽ không thấy kinh ngạc khi Tần Tước có thể giết chết Bạch Long chỉ trong một nhát chém nữa.

Tần Tước nhướng mày: “Loại hàng này mà cũng dám la hét trước mặt Thiều soái của chúng tôi sao?”
Mặt của Trủng Hỗ trở nên âm trầm.

Những Phong Bão Vệ phía sau anh ta đều tỏ ra tức giận.


Tần Tước ngoắc ngón tay: “Còn ai nữa, bước ra đây!”
Không đợi Trủng Hỗ ra lệnh, 11 người Phong Bão Vệ bên cạnh anh ta gần như cùng một lúc nhào lên.

11 Phong Bão Vệ, giống như mười một trận cuồng phong, đẳng đằng sát khí nhào về phía Tần Tước.

Trần Ninh nhắc nhở: “Tần Tước, chú ý.”
Tần Tước đối mặt với mười một đối thủ, nhưng lại không chút sợ sệt, ngược lại giống như một con báo cái trong bầy sói, ý chí chiến đấu sục sôi, tay cầm một con dao găm quân dụng, nhanh như chớp cũng lao đến nghênh chiến đối thủ.

Tốc độ của Tần Tước nhanh đến đáng sợ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đám đối thủ.

Một tên Phong Bão Vệ người da đen xông lên phía trước, chưa kịp phòng bị đã bị Tần Tước nhào vào trong lòng.

Xoett Tần Tước lao vào lòng tên Phong Bão Vệ da đen, lập tức dùng con dao găm quân sự trong tay đâm thẳng vào tim đối phương.

Không đợi người Phong Bão Vệ da đen kịp hét lên, cô lập tức rút dao găm ra rồi nhảy đi.

Trong lúc nhảy ra, cô cũng tận dụng đà này, đá vào đầu một kẻ khác.

“Bốp” một tiếng, đối phương bị đá mặt đầy máu, ngã chúi đầu xuống đất.

Tần Tước, như một con báo, nhanh nhẹn di chuyển len lỏi giữa bầy sói, cô ra tay nhanh như gió, chém dao nhanh như chớp, đối thủ lần lượt hét lên thảm thiết rồi ngã xuống trước mặt cô.


Chỉ trong nháy mắt, mười máy Phong Bão Vệ đều đã chết thảm hơn một nửa.

Sắc mặt Trủng Hỗổ vô cùng khó coi, rốt cuộc anh ta chịu không nổi nữa, lạnh giọng hô lên một tiếng: “Láo!” Rồi giơ tay nhắc cái bàn bên cạnh lên, trực tiếp ném chiếc bàn đá về phía Tần Tước.

Chiếc bàn ăn bằng đá phiến nặng hơn 100kg, giống như một quả đại bác nện về phía Tần Tước.

Tần Tước vừa đánh bay một tên đối thủ thì bất ngờ bị Trủng Hỗ đánh lén, mặt cô biến sắc, sự việc xảy ra quá đột ngột, cô muốn tránh ra cũng đã muộn.

Cô đang chuẩn bị liều việc bị thương, cố chống đỡ chiếc bàn đang bay đến này.

Thế nhưng vào lúc này, Trần Ninh đã ra tay.

Trần Ninh thuận tay nhặt một cái ghế lên, ném ra ngoài.

Chiếc ghế như một quả đạn đại bác văng ra, va chạm dữ dội với chiếc bàn đá phiến trên không.

Rằm, bàn và ghế đồng thời vỡ vụn.

Tần Tước thoát qua được một ải này, vẫn còn bàng hoàng.

Trần Ninh chằm chậm bước tới, nhàn nhạt nói: “Cô không phải là đối thủ của Trủng Hồ, để cho tôi đối phó anh ta.”
() Theo như Tam Quốc Diễn Nghĩa kể lại, Chu Du từng nói: “Trời sinh Du sao còn sinh Lương.” Cuộc chiến thống nhất của Nguy, Thục, Ngô diễn ra gần 100 năm với sự giao tranh quyết liệt ở nhiều mặt trận.


Chu Du và Gia Cát Lượng cũng là những nhân vật tiêu biểu, quân sư nổi danh nhất trong cuộc chiến, để rồi trước khi mất vì bạo bệnh, Chu Du đã ngẳng mặt lên trời thốt câu nói trên và qua đời.

Trủng Hỗ âm trầm nhìn Trần Ninh, sau đó nhắc chân đi về phía Trần Ninh.

Anh ta vừa cất bước, mọi người tại hiện trường chỉ ngắn ra một chút, sau đó Trủng Hỗ liền biến mắt ngay trước mắt mọi người.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, thân ảnh của Trủng Hỗ đã phá không gian xuất hiện ngay trước mặt Trần Ninh.

Tốc độ của anh ta!
Tốc độ của anh ta nhanh đến cực điểm, nhanh đến mức mắt người thường không thể bắt theo kịp.

Tần Tước và Đồng Thiên Bảo trợn to hai mắt, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Tống Sính Đình và những người khác còn kinh hãi hơn, chẳng khác gì gặp ma ban ngày, thực lực của người tên Trủng Hỗ trước mặt khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng của họ.

Trủng Hỗ xuất hiệ trước mặt Trần Ninh, giơ tay tung về phía Trần Ninh một cú đắm dữ dội, lạnh lùng nói: “Cú đấm này là quà gặp mặt của anh!”
Trần Ninh nhẹ nói: “Tôi nhận!”.