Chiến Long Vô Song

Chương 1146: Chương 1138





Ông ta sớm đã biết Trần Ninh rất điên cuồng, nếu không phải biết Trần Ninh đã bị cách chức thì ông ta cũng không dám kiếm chuyện với Trần Ninh.

Ông ta vốn cho rằng bây giờ Trần Ninh không có địa vị gì, lại còn phạm tội ngay trên địa bàn của mình thì ông ta có thể bắt nạt Trần Ninh, xả giận cho thầy của mình.

Thế nhưng ông ta không ngờ tới Trần Ninh không có chức vị nhưng lại vẫn điên cuồng như vậy, hoàn toàn không xem ông ta ra cái thá gì.

Ông ta bị Trần Ninh coi thường như vậy ngay trước mặt một đám thủ hạ Vương Dụ không nhịn được nữa, mặt mày xanh mét nói: “Cậu đã phạm phải tội còn không hợp tác.

Tôi có cách khiến cho cậu phải ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi.”
Nói dứt với, ông ta nói với Triệu Nguyên Canh: “Cậu không cần khách sáo với cậu ta, cứ coi cậu ta là tội phạm giết người mà đối đãi, phãi “chăm sóc” cậu ta cho thật tốt.”
Triệu Nguyên Canh hiểu ý của ông ta, anh ta quay sang nói với đám cảnh sát gần đó: “Người đâu, còng tay anh ta lại, khoá anh ta vào ghế thẩm vần.”

“Rõ”
Lập tức có vài tên cảnh sát tiền lên để khóa Trần Ninh lại.

Đúng ngay lúc này, cánh cửa phòng thẩm vấn “rằm” một tiếng bị người ta mở toang.

Động tĩnh quá lớn khiến Vương Dụ, Triệu Nguyên Canh và những người khác giật hét cả hồn.

Chỉ thấy một người đàn ông có đôi mắt ưng từ bên ngoài bước vào, theo sau còn có một vài chiến binh.

Vương Dụ không quen biết những người này, vừa kinh ngạc vừa tức giận hết: “Các người là ai, tôi đã ra lệnh không ai được vào đây quấy rầy cơ mà?”
Người đàn ông mắt chim ưng lạnh lùng nói: “Chúng tôi là người của cục an ninh quân đội, chúng tôi tới đây để đón Thiếu soái.”
Vương Dụ và Triệu Nguyên Canh sửng sốt.

Lúc này, người đàn ông mắt chim ưng đã bước nhanh tới chỗ Trần Ninh, cung kính giơ tay chào Trần Ninh, sau đó nói: “Thiếu soái, chúng ta đi thôi.”
Trần Ninh ngạc nhiên nhìn người đàn ông có đôi mắt chim ưng trước mặt, người đàn ông này là Cục trưởng Cục An ninh Thủ đô, tên là Lương Ưng.

Tất cả binh sĩ ở các quân khu khác nhau trên khắp cả nước, nếu như phạm lỗi đều sẽ do Lương Ưng chịu trách nhiệm xử lý.

Lương Ưng là người có chức vị cao nhất trong quân đội, cũng là người chịu trách nhiệm bên cạnh Quốc chủ.

Tại sao Lương Ưng lại xuất hiện ở đây?
Trần Ninh nhận ra, có lẽ Quốc chủ nhiệm kỳ mới Hoàng Càn đã phái Lương Ưng đến đây, có lẽ ngài ấy chuẩn bị giao cho anh chức vị và nhiệm vụ gì đây.


Anh gật đầu: “Được!”
Vương Dụ nhìn thấy đám người Lương Ưng tự nhiên từ đâu xông vào rồi muốn đưa Trần Ninh đi thì không vui.

Ông ta lớn tiếng quát: “Chờ đã, các người là cái thá gì, tôi đã cho phép các người mang Trần Ninh đi chưa?”
Lương Ưng lạnh lùng liếc nhìn Vương Dụ, gật gù, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc: “Tôi thấy nên thay vị trí của thị tôn thành phố Trung HảiVương Dụ.”
Nói xong liền cúp điện thoại.

Đám người Vương Dụ nghe vậy thì sửng sốt, mặt đầy nghỉ ngờ.

Ngay sau đó, điện thoại di động của Vương Dụ đổ chuông, hóa ra là cuộc gọi do Bộ trưởng tổ chức Hoàng Hà Sơn gọi đến.

Ông ta bị doạ sợ, vội vàng bắt máy: “Bộ trưởng Hoàng, chào ngài, sao ngài lại đích thân gọi cho tôi…”
“Tiểu Vương à, vị trí công việc của ông cần phải được điều _ động một chút.

Trấn Hắc Tử gần đây đang thiếu trưởng trần.

Hay ông xuống dưới trần rèn luyện một chút đi.”
Đoàng!
Vương Dụ nghe vậy thì như nghe thấy sét đánh ngang tai, cả người ông ta đờ ra.

Ông ta nhìn Trần Ninh và Lương Ưng với vẻ mặt tái mét.


Một cuộc điện thoại đã trực tiếp biến ông ta từ thị tôn thành trưởng trần.

Ông ta lắp bắp nói: “Bộ trưởng Hoàng, tôi “Không cần nói gì nữa, cứ như vậy đi.”
Hoàng Hà Sơn không để Vương Dụ nói thêm gì đã cúp.

điện thoại.

Vương Dụ cằm điện thoại trong tay, sắc mặt xám xịt, ánh mắt tuyệt vọng.

Lương Ưng lúc này nhếch mép cười lạnh hỏi: “Bây giờ, tôi và nguyên soái đã có thể đi được chưa, hả trưởng trấn Vương?”
Vương Dụ nghe vậy thì như bị đâm xuyên tim.

Bây giờ sao ông ta dám ngăn bọn họ lại nữa, ông ta mà tiếp tục ngăn bọn họ thì e là sẽ thành trưởng thôn luôn mắt.

Vẻ mặt ông ta đau buồn như cha mắt mẹ chết, khổ sở nói:.

“Có thể, có thể, hai vị thủ trưởng có thể đi được rồi.”.