Chiến Long Vô Song

Chương 1241: Chương 1233





Người này là ai vậy?
Mọi người ở cửa ra sân bay nhìn thấy người đàn ông cao quý này, không khỏi tò mò hỏi nhau.

Hai mắt Lưu Diệu Lâm sáng lên, dẫn theo thuộc hạ của mình, vội vàng đi về phía trước nghênh đón.

Rõ ràng ông ta lớn tuổi hơn nhiều nhưng lại cúi đầu thật sâu với người thanh niên trước mặt và nói rất khiêm tốn: “Diệp thiếu, tiểu nhân chính là Lưu Diệu Lâm, ngài gọi tôi lão Lưu là được tôi.”
“Mấy ngày trước tôi nhận được lệnh của thiếu gia.


Nghe nói ngài sẽ đến Giang Nam, chúng tôi đã chờ đợi máy ngày, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc ngài cũng đến.”
Người đàn ông quý tộc này không phải ai khác, chính là Diệp Sâm.

Diệp Sâm hờ hững nói: “Ý là chê tôi đến trễ, để cho máy người chờ lâu sao?”
Nụ cười trên mặt Lưu Diệu Lâm lập tức đông cứng lại, ông ta vội vàng nói: “Diệp Ttiếu, tôi không phải có ý đó.

Tôi chỉ muôn nói là, rốt cuộc ngài đã đên, tiêu nhân thật sự rât vuil”
“Nếu như năm đó không có ân sư dìu dắt, tiểu nhân cũng không có ngày hôm nay, mệnh của tôi đều nhờ ân sư, sao tiểu nhân lại dám oán giận gì Diệp thiếu ngài chứ!”
Diệp Sâm lạnh lùng nói: “Không có thì tốt!”
“Lần này tôi đến Trung Hải, chắc các người cũng biết tôi đến đây để làm gì.”
Lưu Diệu Lâm gật đầu nói: “Vâng, vâng, tiểu nhân biết!”
*Ở Trung Hải, tiểu nhân có một biệt thự biển ở vịnh Mặt Trăng, tên là Bích Hải Vân Thiên.”
“Tôi đã nhờ người dọn dẹp xong xuôi, mời Diệp thiếu ở lại Bích Hải Vân Thiên một thời gian, sau đó có thể bàn bạc kỹ hơn.”
Lên xe, Diệp Sâm lạnh lùng nói: “Giết Trần Ninh, còn cần gì phải thảo luận kỹ càng?”
“Bây giờ cử người đến thông báo cho Trần Ninh và vợ, bảo họ trước đêm nay đến Bích Hải Vân Thiên gặp tôi.”
“Nếu Trần Ninh và Tống Sính Đình ngoan ngoãn đến gặp tôi, thì tôi có thể hứa rằng chỉ cần mạng của Trần Ninh, Tống Sính Đình và những người khác có thể sống sót.”
“Nhưng nếu hai vợ chồng kia không đến, tôi sẽ tức giận và sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn đáy.”
Lưu Diệu Lâm theo bản năng muốn nói, dựa theo tính cách mạnh mẽ của Trần Ninh, chắc chắn sẽ không đi vào khuôn khổ.


Nhưng khi định nói lời đó, ông ta lại nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Diệp Sâm, kinh hãi nuốt lời định nói xuống.

Đứa con trai này của ân sư, coi bộ rất ngang ngược.

Thôi thôi, cứ dựa theo ý người kia mà làm, nếu không, chưa xử được Trần Ninh, khả năng ông ta đã bị xử trước.

Quán trà Vân Hiên.

Trong phòng riêng độc lập, Trần Ninh đang uống trà với ‘Vương Đạo Phương.

Hóa ra là Vương Đạo Phương biết được rằng Trần Ninh đã trở lại Trung Hải và muốn mời Trần Ninh đi ăn tối.

Mặc dù Trần Ninh đã từ chối lời mời này của Vương Đạo.

Phương, những vẫn gọi Vương Đạo Phương đến quán trà Vân Hiên thưởng trà.

Chủ quán trà Vân Hiên – Tô Mị Nương, trước kia từng được Trần Ninh cứu, phá lệ nhiệt tình đãi ngộ Trần Ninh.


Cô quỳ trong phòng riêng rồi pha một ấm trà ngon cho Vương Đạo Phương cùng Trần Ninh, sau đó lui về phía sau nhẹ nhàng nói: “Trần tiên sinh, nếu ngài còn có cái gì phân phó, hãy nhẹ nhàng gõ chuông trên bàn, tôi sẽ đến và phục vụ.”
Trần Ninh gật đầu: “Được!”
Trần Ninh cầm chén trà lên, cười với Vương Đạo Phương: “Trung Hải không có nhiều quán trà ngon, Vân Hiên coi như cũng được, trà nghệ của cô chủ Tô Mị Nương cũng coi như miễn cưỡng.”
Vương Đạo Phương cười đáp: “Thiếu soái, thuộc hạ là người thô kệch, uống vào cũng chẳng thấy khác gì.”
Trần Ninh cười nói: “Vậy so với hút thuốc xem, thuốc trong quân đội, với thuốc lá bên đường mấy đồng cũng không khác gì à.”
Vương Đạo Phương gật đầu: “Gần như vậy, nhưng ngoài đường không phê lắm, thuốc lá trong đặc khu hăng hơn, nhất là trong quân Bắc Cảnh, đủ mạnh, hút nghiền hơn.”
Trần Ninh cười lắc đầu: “Không phải là khác biệt đấy sao!”
Nói đến Quân Bắc Cảnh, Vương Đạo Phương trở nên thận trọng, bồi tiếp cẩn thận nói: “Thiếu soái, cấp trên cách chức thống soái quân đội của ngài, không bồ trí vị trí khác sao? Trước đó không lâu ngài cũng tham gia chiến trường Bắc Cảnh, sao trong danh sách khen thưởng lại thiếu tên của cậungài Vương Đạo Phương cũng như nhiêu người, không biệt rằng chính đương kim thống đốc Đại đô đốc chính là Trần Ninh.

Trần Ninh cười nói: “Cấp trên không chào đón tôi thôi, ông không nghe nói, tôi đắc tội Hạng Các lão, đã bị mắt chức, sớm muộn cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này sao?”
Nghe đến đây Vương Đạo Phương cả giận nói: “Hạng lão khinh người quá đáng!”
Trần Ninh có ý nói: “Người ta là thủ phủ Nội các, chúng ta làm gì được.”
Vương Đạo Phương nói: “Không được, Thiếu soái, ngài không thể dễ dàng để Hạng gia kia khi dễ được, huynh đệ trong quân cũng không đành lòng nhìn ngài bị ức hiếp.”.