Hắn rõ ràng từ lời nói của Hạng Thủy Nghiên, cảm nhận được một vẻ sát ý lạnh như băng.
Hắn hoảng sợ nghĩ: Là chính cô trước tiên hiểu lầm tôi là Đại đô đốc, chẳng lẽ tôi không phải là Đại đô đốc, cô nhận sai thì thẹn quá hóa giận tiêu diệt tôi hay sao?
Nghĩ như vậy, hắn càng thêm thấp thỏm bắt an.
Hắn kiên trì, ưỡn ngực: “Tất nhiên, tôi chắc chắn là Đại đô đốc.”
Hạng Thủy Nghiên nửa tin nửa ngờ: “Vậy sao anh không phải là đối thủ của Trần Ninh?”
Trương Viễn theo bản năng nói: “Không phải tôi không lợi hại, là anh ta quá lợi hại.”
Hạng Thủy Nghiên nghe vậy đầu tiên là sửng sót, chợt gật đầu, đồng ý nói: “Cũng đúng, hiện tại tuy rằng Trần Ninh cái gì cũng không có, nhưng võ lực của anh ta vẫn còn.”
“Ít nhất tôi còn chưa thấy, có người có thể đánh thắng anh ta”
“Ít nhất tôi không ngờ, Đại đô đốc anh cũng không phải đối thủ của anh ta.”
Ánh mắt Trương Viễn trượt loạn, trán đổ mồ hôi: “Đúng vậy, anh ta quá lợi hại.”
Hạng Thủy Nghiên lại nghỉ ngờ nói: “Anh một mình đấu tuy rằng không phải đối thủ của anh ta, nhưng anh hoàn toàn có thể điều động quân đội, điều tới Dũng Sĩ Doanh phủ Đại đô đốc, trực tiếp tiêu diệt tiểu tử đó.”
“Vì sao vừa rồi anh bị Trần Ninh bắt nạt thảm như vậy, cũng không chịu gọi điện thoại điều động quân đội, mà là trơ mắt nhìn anh ta đi?”
Sắc mặt Trương Viễn đỏ lên: “Cái này, cái này… bởi vì chuyện nhỏ này, liền điều động quân đội, có chút quá đáng, phải không?”
Hạng Thủy Nghiên hừ lạnh: “Tôi cảm thấy một chút cũng không quá đáng, hay là anh căn bản không phải Đại đô đốc, anh là một kẻ giả mạo?”
Trương Viễn vội vàng nói: “Ai nói tôi là giả, nếu cô không tin, tôi sẽ gọi điện thoại, điều động Dũng Sĩ Doanh tới đây là được rồi.”
Hạng Thủy Nghiên nghe vậy nói: “Được, anh gọi.”
“Nếu như anh thật sự có thể điều tới Dũng Sĩ Doanh, như: vậy tôi liền lập tức xin lỗi nhận tội với Trương tiên sinh anh, hơn nữa tôi vì tỏ ý xin lỗi, nếu Trương tiên sinh anh muốn tôi làm cái gì, tôi đều đồng ý.”
Trương Viễn nhìn vưu vật(*) trước mắt, len lén nuốt nước bọt, hỏi: “Bảo cô làm cái gì cũng được?”
(*) chỉ người hoặc vật phẩm, thường chỉ phụ nữ đẹp.
Hạng Thủy Nghiên nói: “Không sai!”
“Nhưng, nếu như anh điều động Dũng Sĩ Doanh không được, để cho tôi phát hiện anh là giả, vậy anh cũng đừng nghĩ rời khỏi Thủ đô, đừng nghĩ trở vê Tây Cảnh.”
“Tôi sẽ để cho người tiễn anh về Tây Thiên, chôn cất ở bãi tha ma ngoại ô Thủ đô, chính là cõi đi về tốt nhát của anh.”
Trương Viễn nghe vậy trong lòng nhảy điên cuồng một chút.
Thủy Nghiên này tuy rằng là thiên kim Hạng gia, tuy rằng bộ dạng vừa thuần khiết vừa quyền rũ, là loại phụ nữ hắn thích nhất.
Thế nhưng, hắn không phải Đại đô đốc, không có phúc hưởng thụ.
Hắn nghĩ: Dũng Sĩ Doanh mình không có cách nào để điều tới, mình vẫn giả vờ gọi điện thoại, sau đó tìm một cơ hội để trồn đi.
Hắn giả vờ tự tin nói: “Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại để huy động quân đội.”
Nói xong, hắn liền lấy điện thoại di động ra, vừa nghe điện thoại, vừa đi ra ngoài.
Mấy vệ sĩ Hạng Thủy Nghiên ngăn cản đường đi của hắn, lạnh lùng nói: “Anh đi đâu gọi điện thoại, nhị tiểu thư nhà chúng ta bảo anh ở chỗ này gọi.”
Trương Viễn giận dữ nói: “Tôi là Đại đô đốc, mỗi một câu tôi gọi điện thoại nói đều là bí mật quân sự, tôi gọi điện thoại tất nhiên phải ra chỗ không có người để gọi.”
“Mấy người các người dám cản đường của tôi?”
Mấy vệ sĩ nhìn về phía Hạng Thủy Nghiên..