Ngay cả Lương thủ thủ cũng sợ hãi, cô ta há lại dám đắc tội, chỉ có thể ngoan ngoãn tới đây.
Hóa ra, Lương Gia Minh, người giàu nhất Thủ đô, quen biết Trần Ninh.
Trong mắt Lương Gia Minh, tuy rằng Trần Ninh không còn đảm nhiệm chức tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh nữa, nhưng Trần Ninh vẫn giữ nguyên cấp bậc Thiếu soái, tuyệt đối không phải người hắn có thể trêu chọc.
Lương Gia Minh nghe thấy Trần Ninh muốn gặp Chu Hải Như, hắn liền sợ tới mức chạy trối chết, đồng thời còn lén nói cho Chu Hải Như, Trần Ninh là Thiếu soái, chiến thần Hoa Hạ, tuyệt đối không thể đắc tội.
Vì vậy!
Mới có một màn Chu Hải Như ngoan ngoãn đến gặp Trần Ninh.
Lúc này Chu Hải Như nhìn Phó Văn Bân, lạnh lùng nói: “Anh là thân phận gì, Trằn tiên sinh là thân phận gì, chỉ bằng anh cũng có tư cách so sánh với Trần tiên sinh sao?”
Quả thực!
Trong mắt Chu Hải Như, Trần Ninh là Thiếu soái, từng trần thủ Bắc Cảnh, thống soái 30 vạn binh sĩ Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.
Về phần Phó Văn Bân, chỉ là một phú nhị đại mà thôi.
Chỉ là một con cháu thương nhân, có tư cách gì so sánh với thủ trưởng trong quân đội.
Nhưng, Phó Văn Bân cũng không biết thân phận của Trần Ninh, anh ta nghe thấy lời này của Chu Hải Như, nhất thời sắc mặt đỏ lên, vẻ mặt phẫn nộ.
Anh ta hung hăng mắng: “Cô là một ngôi sao diễn viên, dám dùng thái độ này nói chuyện với tôi, cô muốn chết sao?”
Anh ta nói xong, giơ tay lên liền muốn tát Chu Hải Như: một cái.
Thế nhưng, anh ta vừa mới giơ tay lên.
Trần Ninh cũng đã xuất hiện trước mặt anh ta, nắm lấy cổ tay anh ta, khiến cho cái tát của hắn dừng ở giữa không trung, không có cách nào hạ xuống.
Chu Hải Như vừa kinh vừa tức giận, trừng mắt nhìn Phó Văn Bân một cái, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Đa tạ Trần tiên sinh cứu giúp.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Cô lui ra đi, nơi này không có chuyện của cô.”
Chu Hải Như nói: “Vâng!”
Chu Hải Như mang theo trợ lý cùng vệ sĩ, bước nhanh rời đi, đi hậu trường chuẩn bị trước khi lên sân khấu.
Trần Ninh buông tay Phó Văn Bân ra, lãnh đạm nói: “Tôi đã gọi Chu Hải Như tới, anh thua liền đánh phụ nữ, thật không có phẩm giá?”
Phó Văn Bân nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có khả năng, nhất định là anh chơi xấu, nếu không, làm sao anh mời cô ta tới được?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Bởi vì lời tôi nói, cô ta không cách nào kháng cự.”
Lời tôi nói, cô ta không cách nào kháng cự!
Phó Văn Bân cùng mọi người nghe vậy đều sợ ngây người.
Rất nhanh, Phó Văn Bân phục hồi tinh thần, anh ta châm chọc nói: “Anh nói người khác không thể kháng cự được, anh cho rằng anh là ai, anh là Quốc chủ hay là Đại đô đốc?”
Trần Ninh nói: “Hiện tại trên thực tế tôi gọi cô ta tới, anh thua rồi.”
“Dựa theo ước định trước đó, anh thua rồi quỳ trên mặt đất học chó kêu, sau đó biến mắt khỏi mắt tôi.”
Mọi người ở hiện trường đều nhìn chằm chằm Phó Văn Bân.
Phó Văn Bân lại ăn vạ, anh ta dữ tợn cười nói: “Ước định gì, học chó kêu gì, bản thiếu gia đùa với anh, anh sẽ không phải tưởng thật chứ?”
Trằn Ninh ha hả cười nói: “Anh thua rồi liền nói là nói đùa, nếu tôi thua thì là thật sao?”
Phó Văn Bân nhắm mắt chống đỡ: “Không, từ đầu đến cuối đều đùa giỡn với anh, đùa giỡn với anh.”.