Chiến Long Vô Song

Chương 275: Sóng gió trong nhà tù





Nhóm người Lưu Hạ không đưa Trần Ninh về thẳng trên tỉnh mà cho tạm giam ở Trung Hải.

Lưu Hạ dặn dò trại tạm giam nhốt Trần Ninh lại, sau đó dặn dò Lý Cường, người chịu trách nhiệm quản lý trại tạm giam: "Cậu thuận tiện giúp tôi bố trí mấy người vào phòng tạm giam của Trần Ninh."

Lý Cường nghe vậy thì kinh ngạc, hỏi dò: "Đội trưởng Lưu, anh muốn thu xếp cho người nào vào trong đó?"

Lúc này, Chúc Chí Kiệt với dáng người vạm vỡ, da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn đã dẫn theo tám tên đàn em với sát khí đáng sợ xuất hiện ở trước mặt đám người Lý Cường.

Lưu Hạ híp mắt nói: "Chính là mấy người bọn họ. Cậu chỉ cần bố trí cho bọn họ giam chung với Trần Ninh, những chuyện khác thì không cần phải quan tâm

Lý Cường nhìn nhóm người Chúc Chí Kiệt bước đi vững vàng, hơi thở kìm nén và sát khí mạnh mẽ.


Gã có thể dễ dàng nhận ra đám người này nhất định là những kẻ liều mạng, không chừng mỗi tên đều gánh trên lưng không ít mạng người.

Bố trí cho đám liều mạng này giam chung phòng với Trần Ninh, chẳng lẽ đội trưởng Lưu không định đưa Trần Ninh sống sót quay về tỉnh, mà tính giết chết Trần Minh ở đây?

Gã nghĩ vậy, sắc mặt thay đổi và căng thẳng nói: "Đội trưởng Lưu, trông những người này chẳng hiền lành gì. Bố trí cho bọn họ giam chung với Trần Ninh, nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi không gánh nổi đâu!"

Lưu Hạ lạnh lùng nói: "Cậu có biết tại sao tôi phải từ trên tỉnh xa xôi qua đây, đối phó với một mình Trần Ninh không?"

Lý Cường lắc đầu: "Không biết!"

Lưu Hạ lạnh lùng nói: "Bởi vì đây là căn dặn của ông Đường!"

Lý Cường nghe vậy thì trợn tròn mắt, run giọng nói: "Ông Đường, ông Đường nào?"

Lưu Hạ hừ lạnh: "Cậu nói ở phương nam chúng ta, ngoại trừ Giang Nam Vương thì còn có ai xứng làm ông Đường?"

Lý Cường chấn động, hóa ra thằng nhóc Trần Ninh này tự nhiên đắc tội ông Đường Giang Nam Vương.

Chẳng trách nhóm người Lưu Hạ phải đích thân từ trên tỉnh xuống Trung Hải, chẳng trách Lưu Hạ dám cả gan bố trí người vào phòng tạm giam để trừng trị Trần Ninh mà không hề kiêng nể. Hóa ra tất cả đều là ý của ông Đường.

Cho dù giết chết Trần Minh trong phòng tạm giam, chuyện này cuối cùng cũng sẽ bị bỏ mặc.


Phương nam có loạn hay không là do ông Đường quyết định.

Nếu xảy ra chuyện lớn thì đã có ông Đường bao bọc, vậy Lý Cường không cần e ngại nữa.

Gã cười xòa, nói với Lưu Hạ: "Thì ra là thế! Vậy anh cử giao chuyện này cho tôi thu xếp. Mấy anh đi theo tôi, tôi dẫn các anh tới phòng giam của Trần Ninh."

Đôi mắt rắn hình tam giác của Chúc Chí Kiệt híp lại, ông ta dẫn theo tám đàn em đắc lực của mình đi nhanh theo Lý Cường.

Trong một phòng tạm giam sạch sẽ, Trần Ninh đang ngồi trên giường sắt với vẻ hứng thú, dường như đang chờ đợi điều gì dó?

Khi anh nghe được tiếng bước chân từ cửa vọng vào, anh khẽ nhếch môi, trong lòng thầm nghĩ: Tôi biết các người sẽ không chỉ bắt tôi vào đây, khẳng định còn có chiều khác. Thật ra tôi rất tò mò muốn biết các người muốn giở trò gì với tôi?

Két, cửa sắt của phòng tạm giam được mở ra.

Lý Cường và mấy nhân viên canh gác dẫn theo đám người Chúc Chí Kiệt bước vào.

Lý Cường nhìn Trần Ninh với ánh mắt thương hại, sau đó không biết vô tình hay cố ý mà nói với đám người liều mạng Chúc Chí Kiệt: "Chính là phòng này. Các người phải đối xử với nhau hòa nhã, không được gây sự đánh nhau, biết chưa?"

Chúc Chí Kiệt nhìn Trần Ninh ngồi yên trên giường, cười gắn nói: "Thưa sếp, các sếp cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng sống chung với người bạn này."

Lý Cường gật đầu: "Vậy là tốt rồi, đóng cửa!"

Két két!


Cửa sắt của phòng tạm giam được đóng lại.

Trong phòng tạm giam không tính là rộng rãi này chỉ còn lại có Trần Ninh và đám người Chúc Chí Kiệt.

Trần Ninh nhìn Chúc Chí Kiệt có hơi giống Chúc Phong Hoa, Chúc Thừa Dương, cười nhạt nói: "Nhà họ Chúc à?"

Chúc Chí Kiệt móc từ trong túi ra một băng vải quấn tay boxing và quấn gọn gàng ở trên tay phải của ông ta, ánh mắt hung hăng giống như sói dữ, điềm nhiên nói: "Chúc Khổ Thiền là ba tạo. Thằng nhóc, hôm nay là ngày chết của mày"

Tám tên đàn em đắc lực bên cạnh Chúc Chí Kiệt cũng móc vũ khí ra.

Có dao găm, có vuốt hổ, tất cả đều là vũ khí sắc bén dùng để cận chiến trong không gian chật hẹp.

Bọn họ đã chuẩn bị trước khi đến, quyết tâm giết chết Trần Ninh ở đây.

Trần Ninh đứng lên, thản nhiên nói: "Chỉ dựa vào mấy tên vô dụng các người đã muốn giết được tôi à?"