Chiến Long Vô Song

Chương 302: Thiên Bảo Tiếp Đãi Anh Ta Tử Tế Nhé





Thì ra, hai Hổ vệ âm thầm bảo vệ Tổng Sính Đình nhìn thấy có đám côn đồ muốn bắt nạt Tổng Sính Đình thì đang định xuất hiện cứu Tống Sính Đình.

Nhưng không ngờ lại lòi ra một tên Tần Tấn tống cổ đám côn đồ trước một bước.

Nhưng dù vậy, hai Hồ vệ ẩn thận trong góc tối vẫn báo cáo tình huống đột xuất cho Trần Ninh.

Thế là, Trần Ninh lập tức dẫn con gái lái xe đuổi tới.

Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh và con gái thì ngạc nhiên tiến lên đón.


Cô kể tình huống vừa gặp phải và hành động ra tay giúp đỡ của Tần Tấn cho Trần Ninh nghe.

Cô còn khen ngợi với Trần Ninh: "Đây là anh Tần, anh ấy đúng là người tốt"
Trần Ninh nhìn về phía Tần Tấn, thằng nhóc này mặt hoa da phấn, vừa nhìn đã biết chưa từng rèn luyện.

Hơn nữa bước chân tùy tiện không có sức, có thể đoán được là công tử nhà giàu đắm chìm trong rượu và gái đẹp.

Một công tử nhà giàu dáng người yếu ớt, đắm chìm trong rượu và gái đẹp, lại chưa từng rèn luyện bất cứ kỹ năng cận chiến nào mà lại có thể đánh cho năm sáu tên côn đồ chạy mất dép sao? Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

Trần Ninh hơi nhếch khóe miệng: "Người tốt? Anh thấy chưa chắc đâu!"
Lời này của Trần Ninh khiến Tần Tấn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ngay cả Tổng Sính Đình cũng không nhịn được thấp giọng trách móc: "Trần Ninh, vừa rồi may mà có người ta ra tay cứu giúp đấy, sao anh có thể nói như vậy!"
Trần Ninh cười nhạt nói: "Mọi chuyện đều phải có chứng cứ, anh đã nói anh ta không phải người tốt thì chắc chắn sẽ có chứng cứ, hơn nữa chứng cứ của anh chắc cũng sắp đến rồi."
Trần Ninh vừa dứt lời, một chiếc Land Rover và ba chiếc xe thương vụ chạy như bay tới, cũng dừng lại ở bên cạnh.

Mười mấy người đàn ông mặc vest đi xuống từ chiếc xe thương vụ.

Mười mấy người đàn ông ném năm tên côn đồ toàn thân đầy máu đang hấp hối xuống đất.

Năm tên côn đồ này chính là năm tên vừa rồi muốn kêu đánh hộ giết với Tổng Sính Đình.


Lúc này một người đàn ông ngậm xì gà, mặc sơmi hoa cũng bước xuống từ xe Land Rover, đó rõ ràng là Đổng Thiên Bảo.

Đổng Thiên Bảo nhìn năm tên côn đồ đang hấp hối trên mặt đất, nhếch miệng cười gằn nói: "Mấy người chúng mày có mắt như mù, không biết nhìn xem Trung Hải là địa bàn của ai à.

Vậy mà lại giở trò xấu với cô chủ trên địa bàn của Đổng Thiên Bảo tạo, chúng mày chán sống rồi à"
Tổng Sính Đình chấn động nhìn mấy tên côn đồ bị đánh cực kỳ thảm, run rẩy hỏi: "Anh Đổng, chuyện này là sao?"
Đổng Thiên Bảo đá tên trẻ trâu gãy tay gãy chân trên mặt đất: "Mày chính miệng nói với cô chủ chuyện này là sao đi?"
Tên trẻ trâu ngước khuôn mặt đầy vết máu, yếu ớt nói: "Là Tần Tấn, anh ta cho năm người chúng tôi một trăm nghìn.

Anh ta bảo chúng tôi cùng anh ta diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, nói muốn tranh thủ cảm tình của cô Tống để từ từ dụ cô lên giường..."
Tống Sính Đình trợn mắt, quay đầu nhìn về phía Tần Tấn với vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Tần Tấn vừa sợ vừa giận, anh ta không ngờ Trần Ninh lại có năng lực lớn như vậy ở Trung Hải, có thể bắt được mấy tên trẻ trâu này trong thời gian cực ngắn.

Càng không ngờ mấy tên trẻ trâu này lại khai ra anh ta!
Anh ta mạnh miệng quát: "Đánh rắm ấy, bọn họ vụ không tồi!"
Tên trẻ trâu hấp hối nói với Tần Tấn: "Anh Tần, tôi cũng không muốn khai anh đâu.


Nhưng đám người bọn họ quá ác độc, thẳng tay đánh gãy tay chân chúng tôi.

Tôi không khai ra anh thì sẽ bị giết chết, cho nên xin lỗi anh."
Tần Tấn còn muốn ngụy biện, Trần Ninh đã lạnh lùng nói: "Anh không cần ngụy biện, bây giờ không phải là quan toà thẩm án.

Tôi biết anh có vấn đề là đủ rồi."
Trần Ninh nói xong, anh bế con gái, kéo Tổng Sính Đình lên xe rời đi.

Lúc rời đi, anh dặn Đổng Thiên Bảo một câu: "Thiên Bảo, tiếp đãi anh ta tử tế nhé"
"Vâng, cậu chủ!".

Đổng Thiên Bảo nhe răng cười nhìn về phía Tần Tấn.

Mặt Tần Tấn không còn giọt máu, ánh mắt đầy hoảng sợ và tuyệt vọng...!
- -----------------