Chiến Long Vô Song

Chương 628: Cháu Trai Cả Kiều Gia Kinh Thành Nhà Tang Lễ!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong nhà xác!
Một người đàn ông dáng người cao, ngũ quan anh tuấn đứng lặng ở đó như một cái cây, nhìn chằm chằm thi thể của người em trai đang đặt trước mặt.

Thi thể này, chính là Kiều Lương.

Người đàn ông có dáng người cao này, chính là cháu trai cả Kiều gia – Kiều Dương.

Kiều Dương có năng lực xuất chúng, tính tình kiêu ngạo.

Từ nhỏ đến lớn anh ta không coi ai vào lắm, cũng không hòa thuận với đám anh chị em.

Chỉ có quan hệ tốt với người em trai thứ bảy, Kiều Lương!
Kiều Dương có quan hệ tốt nhất với Kiều Lương, là vì hai nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất là khi còn nhỏ Kiều Dương không cần thận làm vỡ bình hoa cổ từ thời Nguyên Thanh mà ông nội yêu thích nhất, ông nội giận tím mặt, chất vấn chuyện này do ai gây ra?
Lúc đó Kiều Dương không dám thừa nhận, Kiều Lương biết cái bình do anh cả Kiều Dương làm vỡ, nhưng lại chủ động đứng ra nhận trách nhiệm, nói là do mình làm vỡ.

Cuối cùng Kiều Lương bị ông nội đánh tới nỗi không xuống giường nỗi!

Nguyên nhân thứ hai là trong một lân đi chơi, Kiêu Dương bị rắn độc cắn, bên cạnh chỉ có Kiều Lương.

Kiều Lương khi đó chỉ khoảng mười tuổi, khóc lóc cõng Kiều Dương đi suốt mấy dặm đường núi, cuối cùng cứu được cái mạng của Kiều Dương.

Từ đó về sau, Kiều Dương đặc biệt thân thiết với người em trai Kiều Lương này, đặc biệt yêu thương.

Lúc này, Kiều Dương dùng ánh mắt phức tạp nhìn thi thể lạnh như băng của Thất đệ, Mục Dã và đám thuộc hạ nơm nớp lo sợ đứng đằng sau.

Cả nửa ngày sau Kiều Dương mới thu hồi ánh mắt bi thương, xoay người nhìn đám người Mục Dã, chậm rãi nói: “Tôi không biết nên miêu tả tâm trạng hiện giờ của tôi thế nào, có lẽ là nhiều hơn cả vô củng phẫn nộ một chút.”
“Mục Dã, tôi có một nghi hoặc.”
“Khi đó rốt cuộc anh có nói với Trần Ninh, Kiều Lương là em trai của tôi, là người Kiều gia ở Kinh thành hay không?”
Mục Dã cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đại công tử, tôi đã nói rồi.

Nhưng Thiếu soái vẫn không buông tha cho Thất thiếu, giết chết Thất thiếu và Hà Kim Vinh ngay trước mặt tôi.”
Trần Ninh, không hề để Kiều gia vào mắt!
Ánh mắt Kiều Dương lóe lên một tia giận dữ, còn có một tia sát ý nông nặc.



Sắc mặt bọn họ tái đi, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Cũng ngay khoảnh khắc đó, Kiều Dương lấy trong tay áo bên phải ra một con dao mỏng sắc bén, giơ tay loạt xoạt hai đường.

Lưỡi dao sắc bén lập tức cắt đứt yết hầu của hai chuyên gia trang điểm.

Đôi mắt của hai chuyên gia trang điểm trợn lên, hai tay ôm chặt yết hầu, nhưng dòng máu đỏ tươi vãn điên cuồng chảy ra qua kẽ ngón tay bọn họ.

Hai người ngã xuống đất gần như cùng lúc, nhanh chóng tắt thở.

Kiều Dương mặt không đổi sắc, nói với thuộc hạ: “Tìm hai chuyên gia trang điểm khác tới.”
“Vâng, Đại công tử!”
Kiều Dương lại nói tiếp: “Nếu tôi nhớ không nhằm, thì hiện giờ Trần Ninh đang nghỉ phép ở Giang Nam đúng không?”
“Đúng vậy, Đại công tử!”
Kiều Dương nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Tôi luôn muốn gặp anh ta, nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Lần này hiếm khi có cơ hội, tôi muốn so tài với anh ta, để anh ta biết ai mới thật sự là người mạnh nhất.”

Đám người Mục Dã nghe vậy không nhịn được nói: “Đại công tử, chưa chắc lão gia đã cho phép anh xung đột với Trần Ninh.”
Kiều Dương hừ lạnh: “Ông nội già rồi, làm việc cứ phải nhìn trước ngó sau.

Anh nhìn Trần Ninh giết người Kiều gia chúng ta mà xem, nói giết là giết, đâu có lo lắng nhiều như thế.”
“Các người phái người quay về nói với ông nội, chuyện của người trẻ tuổi, cứ để người trẻ tuổi chúng tôi tự mình giải quyết là được.”
Đám thuộc hạ nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, mọi người thấy Kiều Đại công tử ý đã quyết, cũng không có ai dám khuyên nữa.

Bọn họ đều biết rằng Đại công tử vui buồn bắt thường, hơi bực bội là giết người, bọn họ cũng chẳng dám mạo hiểm động vào Đại công tử.

Giang Nam, thành phố Trung Hải, bệnh viện nhân dân.

Hôm nay là ngày Từ Lệ xuất viện!
Triệu Xuân Sinh làm thủ tục xuất viện cho Từ Lệ, phía bệnh viện chẳng những không thu một đồng tiền của Triệu Xuân sinh, mà còn trả lại toàn bộ só tiền mà trước đó Triệu Xuân Sinh nộp vào,.

Triệu Xuân Sinh biết, chắc chắn bệnh viện muốn nịnh nọt Trần Ninh nên không dám lấy tiền.

Làm thủ tục xong xuôi, ông cùng Từ Lệ ra khỏi bệnh viện.

Hôm nay ông không gặp Trần Ninh, Trần Ninh không tới đón Từ Lệ xuất viện, Triệu Xuân Sinh cảm thấy hơi thất vọng.

Không phải ông trách Trần Ninh, mà là hiện giờ ông và Từ Lệ đã là hai người già neo đơn, khi xuất viện không có ai tới đón, cảm giác rất cô đơn.

Nhưng hai người không ngờ, vừa ra khỏi bệnh viện.

Bỗng nhiên phía trước có máy chiếc xe Jeep chạy tới!
Một nhóm người đầu trọc bước xuống, gương mặt của những người đàn ông này đều rất quen thuộc, nhìn kỹ lại, đây đều là quân nhân mà trước đó Triệu Xuân Sinh từng dạy ở quân đội Bắc Cảnh.

Đồng thời, cũng là những quân nhân thân thiết với Triệu Xuân Sinh nhát.

Thì ra, những quân nhân có tình thầy trò sâu sắc với Triệu Xuân Sinh này, đều do Trần Ninh sắp xếp tới.

Mọi người tới đón vợ chồng Triệu Xuân Sinh xuất viện!
Trong đám quân nhân đó, Vương Cường dẫn đầu mỉm cười nói: “Thầy Triệu, Trần tiên sinh đã đặt bàn ở khách sạn Giang Tân rồi, tổ chức tẩy trần cho cô, chúng ta qua đó đi.”
Triệu Xuân Sinh vui mừng nói: “Trần Ninh có lòng rồi, cậu ấy đâu?”
Vương Cường cười đáp: “Trần tiên sinh có việc, bảo chúng ta tới trước, ngài ấy sẽ tới ngay.”
Triệu Xuân Sinh gật đầu liên tục: “Được, được!”

Vương Cường và một đám người nhanh chóng đưa vợ chồng Triệu Xuân Sinh tới khách sạn Giang Tân.

Mọi người tới phòng mà Trần Ninh đặt trước, mở máy bình rượu cao cấp được cung cấp cho quân đội, cùng nhau hút thuốc lá được cung cấp cho quân đội, ôn lại những ngày tháng trong quân đội trước đây.

Vương Cường và mọi người nói: “Nếu không có sự dạy dỗ của huấn luyện viên Triệu năm đó, sẽ không có chúng con của hôm nay!”
Triệu Xuân Sinh nhìn những người học trò của mình, mỉm cười nói: “Đâu có, ban đầu thầy chỉ là huắn luyện viên phụ trách huấn luyện lính mới mà thôi.

Thành tích của con đều do các con khổ cực đổi lấy.”
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện.

Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.

Cửa phòng ăn bị một người một cước đá văng.

Đám người Triệu Xuân Sinh hoảng hốt, cùng nhau nhìn ra cửa.

Sau đó, bọn họ nhìn thây đám người dáng người cường tráng, ánh mắt lạnh lùng lần lượt đi vào.

Những kẻ hung hăng mới tới này, sau khi vào phòng thì chủ động tách ra hai bên, nhường ra một con đường.

Sau đó, một người đàn ông dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuần, mặc áo khoác quý tộc màu trắng vẻ mặt kiêu ngạo bước vào.

Ngoại trừ quân thân tam trùng tuyết, thiên hạ ai xứng với bạch ý.

Người đến chẳng phải ai khác, chính là Đại công tử Kiều gia – Kiều Dương.

Vương Cường nhận ra Kiều Dương, không khỏi nghỉ hoặc: “Anh là Đại công tử Kiều gia, Kiều Dương, anh tới đây làm gì?”
Kiều Dương thản nhiên đáp: “Đến tiễn các người lên đường!”
Lời nói này, khiến sắc mặt mấy người Vương Cường và Triệu Xuân Sinh hoàn toàn thay đổi..