Chiến Long Vô Song

Chương 820





Đúng vào lúc này!
Cửa, bị người đá một cái bay ra ngoài.

Sau đó liền thấy Điển Chử, Tàn Tước, Đổng Thiên Bảo.

mang theo một đội binh sĩ súng ống đầy đủ, nối đuôi nhau mà ra.

Sau khi bọn người Điển Chử đi vào, tự động tách ra.


Tiếp theo, liền gặp được một người đàn ông vóc thẳng tắp, mắt sáng như sao, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng đi giày chiến màu đen, không nhanh không chậm đi tới đến.

Chính là Thiếu soái Trần Ninh!
Trần Ninh nhìn thoáng Ảnh Tử đang nằm dưới đất trong vũng máu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Trương Dương, lạnh lùng nói: “Động tác rất nhanh, vậy có thể diệt khẩu anh ta trước khi tôi đến.”
Lúc đầu Trương Dương nhìn thấy Trần Ninh, có chút hoảng.

Nhưng hiện tại anh ta đã bình tĩnh lại.

Anh ta cười cười: “Thiếu soái, chúng ta đang uống rượu ở đây, tên này toàn thân đầy máu mang vũ khí xông tới, giống như là bị người khác đuổi theo không kịp chọn đường.”
“Tôi lo tên này làm người khác bị thương, trực tiếp nỗ súng đánh bại anh ta.”
“Sao thế, ngài còn muốn bắt người sao?”
Trần Ninh kéo một cái ghế ta, chậm rãi ngồi xuống, hờ.

hững nhìn Trương Dương: “Tôi biết anh, anh chính là môn sinh của Đường Bá An, lúc trước là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất quân đội Đông Hải, về sau bởi vì một lần phạm sai lầm nghiêm trọng, bị đá ra khỏi quân ngũ.”
“Tình cảm của anh và Đường Các Lão thật thâm sâu nha!”
“Cũng dám giúp ông ta giết người, con gái của tôi và Đường lão, các người cũng dám giết, các người thật sự đã đến trình độ vô pháp vô thiên rồi.”
Trương Dương trâm giọng nói: “Thiêu soái, tôi không biệt ngài đang nói cái gì?”
“Nếu như ngài cảm thấy tôi phạm tội gì, ngài đưa ra chứng cứ có thể bắt tôi, nhưng là nếu như không có chứng cứ, vậy tôi cũng không theo ngài nữa, cáo từ.”
Nói xong, Trương Dương mang theo nhóm thủ hạ, là muốn rời đi.”

Thế nhưng, lúc bọn họ đi đến cửa mới phát hiện, Điển Chử và Tần Tước, còn có những binh sĩ súng ống đầy đủ kia, căn bản không có ý nhường đường.

Trương Dương cau mày lại, quay đầu nhìn về phía Trần Ninh.

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Trương Dương, chỉ sợ anh hiểu làm rồi.”
“Anh cho rằng giết người diệt khẩu, tôi không có chứng cứ: thì không làm gì được anh, đúng không?”
“Nhưng anh đã quên rồi, tôi căn bản không cần nói chuyện chứng cứ với anh, hiện tại tôi nhận định anh có phần, anh liền nhận xui xẻo.”
Trương Dương nghe vậy vừa sợ vừa giận: “Trần Ninh, anh có ý gì?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ý của tôi là, các người không nên động đến người nhà của tôi, nhất là không nên đụng đến con gái của tôi.”
“Hiện tại con gái tôi chưa biết sống chết ra sao, làm người cha, hiện tại tôi không muốn nói đạo lý với anh.”
“Nếu như anh đồng ý khai ra ai là người sai khiến anh, tôi có thể đồng ý cho anh một cách thống khoái.”
Trương Dương cả giận nói: “Mày dám!”
Trần Ninh phát phất tay, phân phó Điển Chử nói: “Đem bọn họ đến ghề lô sát vách, dùng thủ đoạn thẳm vấn phạm nhân, nhất định phải để anh ta khai ra.”
Điển Chử trầm giọng nói: “Vâng!”
Bọn người Trương Dương vừa sợ vừa giận, động thủ muốn phản kháng.

Nhưng tốc độ ra tay của Điển Chử và Tần Tước càng nhanh hơn, động tác ác hơn, trong nháy mắt đã ấn hết bọn người Trương Dương xuống.

Ngay sau đó, Điển Chử đem bọn người Trương Dương đến bao sương nghiêm hình thẩm vấn.


Tiếng kêu thảm, không ngừng truyền đến từ bên cạnh.

Trần Ninh ngồi trên ghế, vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng hút thuốc, đang chờ đợi.

Một giờ trôi qua!
Điển Chử toàn thân loang lỗ vết máu, gõ cửa tiến đến.

Điển Chử cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thiếu soái!”
Trần Ninh nhìn Điển Chử một chút: “Làm sao, không thể cạy mở miệng của anh ta?”
Điển Chử nói: “Tôi đã làm đến mức anh ta không còn hình người, gần như cắt hắn thành từng miếng, nhưng anh ta đã hôn mê, cả người đều hoảng hốt, ý thức còn không rõ ràng, nhưng vẫn không thú tội.”
“Hơn nữa….

vừa rồi anh ta đã tắt thở rồi.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không hỗổ là nhân tài kiệt xuất quân đội Đông Hải năm đó, lại có thể chống lại được tra khảo của anh, từ đầu đến cuối không khai ra Đường Bá An.”.