Chiến Long Vô Song

Chương 85: Nhân tình nóng lạnh





Bệnh viện Thiên Hải, Khoa Nội trú VỊP. Trong phòng bệnh tốt nhát, Chúc Cửu Linh mặt không biểu tình đang nằm trên giường.

Bồ mẹ anh ta là Chúc Phong Hoa và Tần Hải Lệ đau khổ nhìn anh ta.

Chúc Phong Hoa tức giận nói: “Tên Nam Bá Thiên Từ Cảnh Minh này vậy mà lại là một tên không có tài cán gì. Ông nội con kêu ông ta giết Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo nhưng không ngờ ông ta lại bị Đồng Thiên Bảo giết.”

“Nhưng Cửu Linh à, con không cần phải lo lắng. Nhân mạch Chúc gia nhà chúng ta trải khắp miền Nam. Ông của con nói ông sẽ cử một người đáng tin cậy tiếp tục đi trả thù cho con.”

Chúc Cửu Linh mặc chiếc áo choàng bệnh màu trắng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của anh ta đã không còn vang vọng và mạnh mẽ như giọng nam trước đây mà trở nên có chút nữ tính và sắc bén, anh ta lạnh lùng nói: “Bố nói cho ông nội biết, chuyện này con sẽ tự mình trả thù.”

Chúc Phong Hoa vừa nghe xong thì sững sờ, Tần Hải Lệ cũng không nhịn được thuyết phục: “Cửu Linh, chúng ta là người đi giày, tại sao lại phải đích thân chiến đấu với bọn điên cuồng chân trần kia?”

Chúc Phong Hoa cũng thuyết phục: “Đúng vậy, cứ để ông nội con tìm một người đáng tin cậy giết Trần Ninh và Đỗng Thiên Bảo là được rồi.”

, Hai mắt Chúc Cửu Linh hung ác như rắn độc, anh ta khàn giọng nói: “Nếu không tự mình báo thù thì có khác gì áo gắm đi đêm?”

“Con muốn chính tay tra tấn Trần Ninh. Muốn anh ta sống không được chết không xong. Con muốn anh ta nhìn thấy con vợ khốn nạn của anh bị hàng ngàn người cưỡi lên!”

Thấy con trai xúc động quá, vợ chồng Chúc Phong Hoa nhanh chóng khuyên nhủ: “Được được được, mọi việc đều theo ý muốn của Cửu Linh. Chúng ta về bảo ông nội tha cho cái mạng chó của Trần Ninh. Hai tháng nữa con được xuất viện rồi về đích thân giết cậu ta.”

Thời gian trôi nhanh, hai tháng đã trôi qua lúc nào không biết.

Tống gia ở Trung Hải, đám người Tống Thanh Tùng vẫn luôn âm thầm lo lắng rằng Chúc gia sẽ tiếp tục tìm nhà chúng trút giận.

Tống Thanh Tùng thậm chí còn đem công ty con Thiên Tư từng muốn tặng cho Chúc gia giao cho Tống Trọng Bân quản lý.

Ý đồ là muốn lợi dụng gia đình của Tống Trọng Bân để chống lại cơn giận dữ trả thù của Chúc gia.


Tuy nhiên, hiện tại đã hai tháng kể từ khi Tống Trọng Bân tiếp quản công ty Thiên Tư.

Ngoại trừ việc Chu gia phái Từ Cảnh Minh đến làm ầm ï ngay từ đầu thì không còn động tĩnh gì nữa.

Đêm nay, Tống Thanh Tùng gọi con trai cả Tống Trọng Hùng và con trai thứ ba Tống Trọng Bình đến thư phòng để bàn luận về việc lấy lại công ty Thiên Tư.

Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình nghe bố muốn lấy lại công ty Thiên Tư thì cả hai người đều đồng ý.

Tống Trọng Hùng cười lạnh nói: “Bố, hình như Chúc gia đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, thực sự không có ý định tính món nợ này với chúng ta. Nếu Chúc gia đã không đến làm phiền chúng ta vậy thì tại sao chúng ta phải giao quyền quản lý công ty Thiên Tư cho em hai?”

Tống Trọng Bình cũng nói: “Đúng vậy, anh hai và gia đình anh ta không còn giá trị lợi dụng nữa, vì thế phải lấy lại công ty Thiên Tư từ anh hai.”

Tống Thanh Tùng nheo mắt nói: “Vậy được, ngày mai với tư cách là chủ tịch tập đoàn cha sẽ cách chức Trọng Bân, trả lại Thiên Tư cho Cát Mỹ Lệ quản lý.”

Ngày hôm sau, Tống Trọng Bân như thường lệ vô cùng nhiệt tình đến công ty.

Nhưng ngay khi ông ta vừa đến văn phòng, Cát Mỹ Lệ đã mang theo một nhóm giám đốc điều hành công ty cầm theo một lá thư cách chức chức chủ tịch tập đoàn.

Cát Mỹ Lệ cười lạnh đưa lá thư cách chức cho Tống Trọng Bân: “Chú hai, chú đã bị lão gia tử cách chức rồi. Từ nay về sau chú không còn là tổng giám đốc công ty Thiên Tư nữa. Chú mau thu dọn đồ đạc rồi đi đi.”

Tống Trọng Bân nhìn lá thư bãi nhiệm sững sờ tại chỗ.

Một lúc sau, ông ta mới định thần lại, kích động nói: “Chuyện này không phải là thật. Cách đây không lâu còn khen chú làm rất tốt. Sao đột nhiên lại bãi miễn chú?”

Sau khi nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho bố mình là Tống Thanh Tùng.

Rất nhanh đã có người nhận điện thoại, Tống Thanh Tùng uễ oải nói: “Trọng Bân à, con bé Mỹ Lệ đã phụ trách công ty Thiên Tư đã lâu, chuyện kinh doanh ngành may mặc vẫn là con bé làm tốt. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cha cảm thấy con bé vẫn nên là tổng giám đốc của công ty Thiên Tư thì thích hợp hơn.”

Tống Trọng Bân không thể tin được, run rầy nói: “Bố, nhưng CỦNe: Tống Thanh Tùng không hài lòng nói: “Trọng Bân, con không thể quá ích kỷ, con phải nhìn trên quan điểm vì lợi ích đại thể.”

Tống Trọng Bân trầm giọng nói với vẻ mặt buồn bã: “Bố, con biết rồi. Con sẽ giao công ty Thiên Tư cho Cát Mỹ Lệ theo yêu cầu của bố.”

Tống Thanh Tùng hài lòng nói: “Tốt lắm!”

Tống Trọng Bân cúp điện thoại, thu dọn đồ đạc cá nhân, chán chường cầm thùng các-tông, xấu hỗ rời khỏi công ty giữa sự chỉ trỏ của vô số nhân viên công ty Thiên Tư.

Về đến nhà, Mã Hiểu Lệ đang xem TV với Tống Thanh Thanh.

Mã Hiểu Lệ nhìn thấy chồng như người mất hồn thì vội vàng đứng lên chào, kinh ngạc bất định hỏi: “Trọng Bân, anh không phải là đi làm sao, có chuyện gì vậy?”

Tống Trọng Bân cười khổ, sau đó kể rõ toàn bộ sự việc cho vợ nghe.

Mã Hiểu Lệ nghe xong, tức giận run lên: “Em đã nói là bọn họ không hề có lòng tốt gì. Trước đây hẳn là sợ Chúc gia sẽ phái người đến tiếp quản công ty Thiên Tư, họ không dám đối đầu với Chúc gia nên đã giao quyền quản lý công ty Thiên Tư cho anh.”

“Trần Ninh đuổi những kẻ gây rối của Chúc gia đi, chúng ngay lập tức lợi dụng xong thì loại bỏ, bãi miễn vị trí của anh. Chết tiệt”

Buổi trưa, Trần Ninh và Tống Sính Đình trở lại ăn trưa.

Khi Tống Sính Đình thấy hôm nay bố cô thất thần bèn hỏi có chuyện gì vậy.

Mã Hiểu Lệ không giấu giếm, nói toàn bộ mọi chuyện cho Trần Ninh và Tống Sính Đình nghe.

Trần Ninh nghe vậy thì vô cùng tức giận, đám người Tống gia lợi dụng bố vợ xong bèn nhẫn tâm đuổi ông ấy đi.

Tống Sính Đình khuyên nhủ: “Bó, bố đừng quan tâm. Nếu ông nội và họ không thành tâm thành ý giao công ty Thiên Tư cho con, vậy chúng ta không cần là xong.”


Trần Ninh cũng nói: “Đúng, ngày mai là sinh nhật lần thứ 50 của bó. Tiểu Đình và con đã đặt phòng Mẫu Đơn ở nhà hàng Mịch Kim Các, chuẩn bị bố trí mấy chục bàn để bố mừng sinh nhật lần thứ 50.”

Tống Trọng Bân hài lòng nói: “Tốt tốt tốt, các con có lòng rồi.”

Trước đây Tống Trọng Bân hiếm khi tổ chức sinh nhật cho mình, nhưng sinh nhật lần thứ 50 này cũng phải khác một sinh nhật bình thường.

Lần này ông cũng muốn đặt tiệc mời tất cả người thân, bạn bè của mình đến dự cho thật vui vẻ náo nhiệt.

Cho mọi người đều biết rằng ông ấy, Nhị gia nhà họ Tống cũng không tệ lắm.

Ông ấy nghe nói Trần Ninh và Tống Sính Đình đã đặt khách sạn rồi, nên buổi chiều và buổi tối vẫn luôn bận rộn gọi điện thoại cho người thân và bạn bè để mời mọi người đến phòng Mẫu Đơn của nhà hàng Mịch Kim Các dùng tiệc vào trưa mai.

Nhưng khi gọi cho anh cả Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Hùng vậy mà lại cười ha ha nói: “Thật trùng hợp, ngày mai tôi cũng dự định tổ chức sinh nhật lần thứ 55 tại phòng Hoa Sen của nhà hàng Mịch Kim Các.”

Tống Trọng Bân kinh ngạc: “Sinh nhật của anh cả không phải là ba ngày nữa mới đến sao?”

Tống Trọng Hùng cười nói: “Ngày mai là cuối tuần, nên tôi dự định đặt tiệc sinh nhật trước vài ngày, néu không phải cuối tuần thì khách khứa sẽ phải đi làm, không tiện tổ chức tiệc sinh nhật.”

Tống Trọng Bân ngần ra, ấp úng nói: “Nhưng hai anh em chúng ta đồng thời tổ chức tiệc sinh nhật, lại còn là tổ chức tiệc sinh nhật trong cùng một nhà hàng thì người thân bạn bè phải làm sao?”

Tống Trọng Hùng nhếch mép cười nói: “Mặc dù chúng ta mời ăn uống trong cùng một nhà hàng, nhưng chú làm ở phòng Mẫu Đơn còn tôi là ở phòng Hoa sen. Không liên quan gì đến nhau.”

“Đối với người thân và bạn bè, họ muốn ăn uống ở phòng Hoa Mẫu Đơn của chú hoặc trong phòng Hoa Sen của tôi thì tùy ý họ, chú nói phải không?”

Tống Trọng Bân bé tắc chỉ đành cúp điện thoại, hơi lo lắng trong lòng.

Ngày hôm sau, nhà hàng Mịch Kim Các.

Gia đình Tống Trọng Bân và gia đình Tống Trọng Hùng tổ chức tiệc tại phòng Hoa Mẫu Đơn và phòng Hoa Sen của nhà hàng Mịch Kim Các.

Tống Thanh Tùng và Tống Trọng Bình và một nhóm lớn người nhà họ Tống đương nhiên đều đến phòng Hoa Sen của Tống Trọng Hùng.

Ũ Những người thân và bạn bè lần lượt đến gặp Tống Trọng Bân để đưa một phong bì nhỏ màu đỏ trước sau đó chạy đến bên cạnh Tống Trọng Hùng với những món quà quý giá.

Chớp mắt đã gần giờ khai tiệc 12 giờ trưa, phòng Hoa Sen của Tống Trọng Hùng chật ních người, người đến chúc mừng sinh nhật nhiều vô kê.

Ngược lại phòng Hoa Mẫu Đơn của Tống Trọng Bân lại vắng tanh vắng ngắt.

Ngoài các nhân viên khách sạn thì chỉ còn Tống Trọng Bân và vợ, Trần Ninh, Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh, một người thân bạn bè đến làm khách cũng không có.

Đột nhiên, một người đàn ông mặc vest bước vào, chính là Hà Gia Hào, em họ của Tống Trọng Bân.

Một vị khách hiếm hoi xuất hiện, Tống Trọng Bân vội đưa gia đình đến chào đón, Tống Trọng Bân rất lịch sự nói: “Em họ, em đến rồi.”

Hà Gia Hào mỉm cười lấy ra một phong bao đỏ đưa qua rồi nói: “Chúc mừng anh họ sinh nhật lần thứ 50 vui vẻ, nào, đây là phong bao đỏ của em.”

Tống Trọng Bân đưa phong bao đỏ cho Tống Sính Đình nhận lấy, đồng thời nhiệt tình nói: “Em họ đến là tốt rồi, còn khách khí như vậy làm gì. Đến đây ngồi trước đi. Hôm nay chúng ta nhất định phải uống thật đã. Đúng rồi, em dâu sao không cùng đến?”

Hà Gia Hào xua tay nói đừng ngồi xuống, có chút áy náy nói: “Em dâu và các cháu đang ở trong phòng Hoa Sen của anh họ cả rồi. Em tới đây để đưa phong bao đỏ. Lát nữa còn phải ăn cơm ở chỗ anh họ cả, anh họ hai không cần phải chiêu đãi em.”

Sau khi Hà Gia Hào nói xong bèn rời đi đến bên Tống Trọng Hùng.

Tống Trọng Bân gọi thế nào cũng không được.


Tống Trọng Bân đã từng trải qua rất nhiều chuyện gọi là tình người trong ấm ngoài lạnh này.

Nhưng hôm nay cùng tổ chức tiệc sinh nhật với anh cả, anh cả thì rất đông bạn bè còn ông ấy ở chỗ này thì lại không có người thân hay bạn bè nào cả.

Cuối cùng ông ấy cũng nhận ra cái gọi là làm canh không có muối còn không bằng nước, người không có tiền còn không bằng cả quỷ.

Tống Trọng Bân đầy xấu hỗ và oàn hận nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Các con thấy đấy, bố đã nói không cần phải phiền phức tổ chức tiệc sinh nhật mà. Đã đặt năm mươi bàn rồi, bây giờ đến một người khách cũng không có, khiến người ta cười chê phải không?”

Lúc này, quản lý khách sạn bên cạnh đi tới, thấp giọng hỏi: “Tống tiên sinh, còn nửa tiếng nữa mới đến bữa tiệc. Sao đến một người khách của ông cũng không có, liệu có cần mở tiệc đúng giờ cho năm mươi bàn mà ông đã đặt trước không?”

Tống Trọng Bân nhìn ánh mắt kỳ quái của quản lý và nhân viên ; phục vụ, vẻ mặt dữ tợn, ông ấy định nói có thể bảo đầu bếp hủy tiệc, thiệt hại ông ấy sẽ chịu.

Nhưng khi ông ấy vừa muốn nói thì Trần Ninh mở miệng trước nói: “Đương nhiên yến tiệc sẽ được tổ chức đúng giờ. Anh có thể sắp xếp thêm người phục vụ cho tôi, nếu không lát nữa có thêm nhiều khách tới các anh sẽ bận quá mắt.”

Người quản lý khách sạn nhìn phòng Hoa Mẫu đơn vắng vẻ, cười lạnh một tiếng, thờ ơ vâng một tiếng.

Cô ta cảm thấy hiện tại không có khách đến, đợi thêm nửa tiếng nữa chắc cũng sẽ không có khách, Trần Ninh còn chém gió rằng nhân viên phục vụ sẽ vô cùng bận rộn, thật là chuyện cười!

Tống Sính Đình cũng rất lo lắng, nói nhỏ với Trần Ninh: “Người thân bạn bè của chúng ta đều đến chỗ của bác cả rồi. Không có ai đến dự tiệc của bố cả, vậy phải làm sao đây?”

Mã Hiểu Lệ cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta đặt năm mươi bàn rượu cùng đồ ăn, hiện tại một bàn đều không có khách, thật là xấu hỗ không biết giấu mặt đi đâu.”

Trần Ninh cười nói: “Không sao đâu. Con đảm bảo sau nửa giờ sẽ chật kín cả năm mươi bàn.”

Cả nhà Tống Sính Đình nghe vậy đều rất ngạc nhiên nói: “Trần Ninh, con chắc sẽ không ra đường kéo người qua đường hay ăn xin vào để ngồi cho đủ chứ? Điều này sẽ càng khiến mọi người giễu cợt hơn.”

Trần Ninh cười nói: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ 50 của bố con. Làm sao có thể dẫn người qua đường vào làm khách?

Đương nhiên là phải mời người có chút thân phận.”

“Thế này đi, con sẽ gọi điện cho tất cả lãnh đạo của Trung Hải đến để chúc sinh nhật bó!”

Cái gì, gọi tất cả các nhà lãnh đạo của thành phố Trung Hải sao?

Tống Trọng Bân và những người khác ngây ngốc nhìn Trần Ninh, Tống Trọng Bân thở dài nói: “Trần Ninh, đã đến lúc này rồi con bớt chém gió đi. Con còn có thể gọi các lãnh đạo của Trung Hải đến à, sao không gọi luôn thị trưởng đi?”

Trần Ninh coi như lẽ đương nhiên nói: “Đúng vậy, nhóm lãnh đạo của thành phố Trung Hải mà con đề cập bao gồm cả thị trưởng!”

Cả nhà Tống Trọng Bân nghe vậy đều trợn tròn mắt.

Trần Ninh này, khoe khoang cũng quá mức đi, khoác lác lên tận trời vậy.