Chiến Long Vô Song

Chương 88: Họa từ trên trời rơi xuống





Ngày hôm sau, Tống Thanh Tùng đưa Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình đến thăm nhà Tống Sính Đình.

Tống Thanh Tùng lần đầu tiên khen ngợi Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình có triển vọng, Tống tộc thật có hi vọng sẽ lớn mạnh.

Sau đó, ông ta ngay lập tức thay đổi chủ đề, thể hiện ý tứ sẽ mua cổ phần của công ty Ninh Đại của Tống Sính Đình.

Tống Sính Đình nghe vậy ngạc nhiên mở to mắt, ấp úng nói: “Ông nội, bác cả, chú ba, mấy người muốn mua cổ phần công ty Ninh Đại của cháu sao?”

Tống Thanh Tùng cười nói: “Đúng vậy, không phải công ty Ninh Đại của cháu mới thành lập, còn đang gánh hàng mấy tỷ nợ ngoài. Chắc cũng khá là khó khăn đúng không?”

“Đều là người một nhà, chúng ta sẵn sàng giúp đỡ cháu, mua cổ phần công ty Ninh Đại của cháu, cùng nhau kiếm tiền!”

Tống Sính Đình cũng không phải người ngu ngốc, hiện tại công ty của cô không thiếu vốn, triển vọng rất tốt, có thể kỳ vọng vào tương lai.

Bây giờ mấy người ông nội nói rằng họ muốn mua cổ phần, rõ ràng nhìn thấy cô trồng được quả ngon bèn muốn tranh thủ một chút.

Cô muốn từ chối, nhưng lại không biết nói thế nào, chỉ có thể nhìn Trần Ninh cầu cứu.

Lúc này, Trần Ninh vừa ôm con gái vừa chơi đùa với cô bé, dường như không muốn thể hiện thái độ, đợi cô tự mình ra quyết định.

Tống Thanh Tùng chính là một con cáo già, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết rằng Tống Sính Đình không muốn bán cổ phần cho ông ta.


Ông ta đảo mắt hai lần rồi lập tức nói với Tống Trọng Bân bên cạnh: “Lão nhị, cha đã cho phép con quay về Tống gia.”

“Ngày hôm qua sinh nhật con, cha cũng bỏ qua cả anh cả của con, bỏ toàn bộ thời gian đi cùng con đi chào hỏi khách tới.

Cha đối với con không còn gì để nói nữa. Con thấy việc cha trở thành cỗ đông của công ty Tiểu Đình thế nào?”

Tống Trọng Bân vốn tính thật thà nhút nhát, ông ngập ngừng nói: “Thực ra con cảm thấy đều là người một nhà, có tiền cùng nhau kiếm cũng là chuyện tốt.”

Tống Thanh Tùng tỏ ra hài lòng khi nghe thấy vậy.

Nhưng sắc mặt Mã Hiểu Lệ lại trầm xuống, bà lạnh lùng đứng lên nói: “Tôi đi vào trong bếp rửa bát, mấy ngưới cứ từ từ nói chuyện.”

Nói xong, bà tức giận bước vào bếp, dùng bạo lực trút giận lên việc rửa bát.

Tống Trọng Bân biết hành vi của mình khiến vợ vô cùng bắt mãn nên rụt cổ lại không dám nói nữa.

Ẵ Tống Thanh Tùng không thèm quan tâm, híp mắt cười nhìn Tống Sính Đình: “Tiểu Đình, cha cháu cũng đã nói vậy rồi. Hơn nữa trước đây mấy cỗ đông đó muốn đầu tư vào công ty của cháu cháu cũng bán cổ phần cho họ mà.”

“Cháu sẵn sàng nhận đầu tư của người khác, nhưng lại không muốn để ông nội mua cổ phần. Đây là đang ghét bỏ ông nội sao?”

Điều này có chút khó xử!

Tống Sinh Đình liền nói: “Ông ơi, cháu không có.”

Tống Thanh Tùng từng bước ép sát: “Vậy chuyện cổ phần thì sao?”

Tống Sính Đình do dự hỏi: “Ông ơi, ông muốn mua bao nhiêu?”

Tống Thanh Tùng cười nói: “Ta và bác cả cùng chú ba của cháu cũng sẽ không chiếm tiện nghỉ của cháu đâu. Mỗi người chúng ta đầu tư 300 triệu nhân dân tệ, mỗi người sở hữu 20% cỗ phần của công ty. Thế nào?”

300 triệu đổi lấy 20% cổ phần của của công ty Ninh Đại thoạt nhìn là một mức giá hợp lý.

Tuy nhiên, Trần Ninh lúc này đang chơi đùa với con gái bên cạnh lại nhàn nhạt nói: “20% cổ phần là hơi nhiều. Mỗi người đầu tư 300 triệu tệ đổi lấy 16% cổ phần thì còn có thể.”

Tống Sính Đình sững sờ khi nghe thấy Trần Ninh nói vậy, sau đó lập tức phản ứng lại.

Nếu ba người ông nội mỗi người chiếm 20% cổ phần, thì 60% cổ phần của công ty sẽ rơi vào tay mấy người bên ông nội, làm không tốt có khi công ty sẽ đổi chủ.

Nếu làm theo Trần Ninh nói, ba người ông nội chỉ chiếm 48% cổ phần. Quyền quyết định của công ty vẫn nằm trong tay Tống Sính Đình, không sợ mấy người bên phía ông nội giỏ trò.

Tống Sính Đình đanh giọng nói: “Đúng vậy, cháu cũng cho rằng tỷ lệ cỗ phần mà Trần Ninh nói là hợp lý nhất. Hơn nữa ông và chú ba, bác cả chỉ hưởng cổ tức, không được can thiệp vào chuyện của công ty, ông ơi, mấy người cân nhắc đi ạ.”

Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình vốn muốn tu hú chiếm tổ chim khách, khéo léo chiếm đoạt công ty Ninh Đại của Tống Sính Đình.

Nhưng thật không ngờ âm mưu đã bị Trần Ninh nhìn thấu.


Tống Thanh Tùng trong lòng vô cùng căm hận Trần Ninh, nhưng bọn họ chỉ có thể giả bộ như không có gì quan trọng, cười nói: “Được rồi, vậy cứ làm theo những gì Tiểu Đình nói.”

Hôm đó, Tống Sính Đình đã ký hợp đồng với mấy người Tống Thanh Tùng. Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình đã đầu tư tổng cộng 900 triệu nhân dân tệ, chiếm 48% cổ phần của công ty Ninh Đại.

Buổi tối, Trần Ninh ăn tối với cả nhà Tống Sính Đình.

Mã Hiểu Lệ luôn vẫn luôn xị mặt xuống, bà không thể hiểu tại 5 nhà bọn họ lại cứ luôn bị ông nội, bác cả và chú ba bắt nạt.

Quyền lợi của gia tộc thì không hề chia gì cho nhà mình.

Thế mà nhà của bọn họ tốt một chút thì mấy người ông nội lập tức đến tranh thủ.

Càng bực mình hơn nữa là chồng và con gái bà vẫn sẵn sàng để ông ta lợi dụng.

Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình đều cúi đầu không dám nói, vì sợ Mã Hiểu Lệ sẽ tức giận.

Cả hai thường xuyên liếc nhìn Trần Ninh cầu mong giúp đỡ, ra hiệu Trần Ninh hãy khuyên nhủ Mã Hiểu Lệ.

Ánh mắt mẹ vợ Mã Hiểu Lệ nhìn con rẻ Trần Ninh càng nhìn càng vừa mắt.

Mã Hiểu Lệ cũng chỉ có thể nghe vào máy lời mà Trần Ninh nói.

Trần Ninh cười nói với Mã Hiểu Lệ: “Mẹ, mẹ không cần phải tức giận. Dù sao ông nội và những người khác đã đưa ra yêu cầu như vậy. Cha và Tiểu Đình là vãn bối thì khó có thể từ chối.”

“Hơn nữa, ông nội và những người khác đã đầu tư, mặc dù đã lấy đi một số cổ phần của công ty.”

“Nhưng vốn của công ty cũng nhiều hơn, Tiểu Đình cũng có thể thoải mái vươn tay vươn chân của mình để làm việc đạt được kết quả tốt hơn.”

Tống Sính Đình cũng nhỏ giọng thủ thỉ: “Đúng vậy, nếu con có đủ vốn thì con có thể giành được những chiếc bánh lớn hơn.

Ông nội và mấy người họ chỉ lấy đi một vài phần nhỏ, nhưng chúng ta sẽ còn có thể có được nhiều hơn nữa.”

Mã Hiểu Lệ tức giận nói với Tống Sính Đình: “Con im miệng đi!”

Tống Sính Đình bát lực im lặng, Mã Hiểu Lệ quay đầu lại nhìn Trần Ninh, ánh mắt và giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bà nhẹ giọng nói với Trần Ninh: “Mẹ không hiểu chuyện làm ăn, nhưng mẹ biết ông nội và họ đều không có lòng tốt đẹp gì.”

“Trọng Bân và Tiểu Đình cũng là những người rất tình cảm, mẹ chỉ sợ hai người họ phải chịu thiệt. Trần Ninh, con giúp mẹ trông coi kỹ một chút, không thể để ông nội và những người khác bắt nạt gia đình chúng ta được.”

Trần Ninh cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, có con ở đây ai dám bắt nạt Tiêu Đình và nhà mình?”

Đây là sự thật, kể từ khi Trần gia đến nhà họ, Trần Ninh luôn là người dạy dỗ người khác chứ chưa từng có ai bắt nạt nhà họ.

Mã Hiểu Lệ trong mắt mang theo ý cười nói: “Mẹ tin con.”

Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình nhìn nhau, hai cha con đều cười khổ.


Mã Hiểu Lệ hiện tại tin tưởng Trần Ninh hơn cả cha con bọn họ.

Ba ngày sau, vào ban đêm, ở công trường xây dựng trung tâm thương mại Hải Đường.

Trong nhà ở tạm của công nhân làm bằng container, một số người đang chơi điện thoại di động, những người khác đang chơi bài với nhau, càng có nhiều người ra ngoài đi ăn uống hoặc tìm các cô gái trẻ.

Lúc này, một bóng người lén lút lẻn qua hàng rào vào công trường.

Bóng người nhanh nhẹn chạy về phía cần trục tháp trên công trường …

Mười phút sau, chiếc cần trục tháp khổng lồ cao hàng chục mét trên công trường bắt ngờ bị va đập và rơi xuống.

Àm!

Với một tiếng động lớn, cần trục tháp đã rơi vào khu nhà trọ tạm của công nhân trên công trường.

Trong tích tắc, khu nhà trọ công nhân tạm bợ bằng thùng container bị chiếc cần câu tháp khổng lồ đập thẳng vào trở thành đống đồ nát.

Tiếng la hét, tiếng than khóc lập tức vang lên khắp công trường.

Một bóng người lén lút lẻn ra khỏi công trường, vừa lặng lẽ rời đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Chúc Cửu Linh: “Chúc đại thiếu, xong việc rồi. Công nhân trên công trường ước tính đã bị thương vong nặng. Người phụ trách dự án này là Tống Sính Đình xong đời rồi.”

Trên tầng cao nhất của tòa nhà cách công trường trung tâm thương mại Hải Đường hàng trăm mét, trước khung cửa sổ cao bên tường, Chúc Cửu Linh đang cầm điện thoại di động nhìn ra của số.

Anh ta nheo mắt lại rồi vô cùng hài lòng nói: “Tôi thấy rồi, Nhị Cầu, một trăm vạn tệ đã được chuyển vào tài khoản của cậu.

Thời gian này cậu nên rời khỏi Trung Hải trốn đi một thời gian.”

Nhị Cầu kích động nói: “Vâng, Chúc đại thiếu!”

Chúc Cửu Linh cúp điện thoại, nhìn xe cảnh sát và xe cứu thương phóng nhanh trên phố ở tầng dưới, anh ta cười lạnh tự nói với chính mình: “Trần Ninh, Tống Sính Đình, tao sẽ từ từ chơi với chúng mày.”