Chiến Long Vô Song

Chương 883





Trần Ninh thản nhiên ném cây thương xuống trên mặt đắt, lạnh lùng nói: “Còn ai nữa?”
Ông Hanh ông Cáp, Tứ thiên vương và Phong Vân sát thần của nhà họ Lạc đều đã b Trần Ninh đánh bại một cách dễ dàng.

Nhóm người Lạc Hoa lúc này đều mắt chữ A mồm chữ O, ngoại trừ chắn động thì cũng chỉ là chắn động.

Ông ta biết Trần Ninh có thể được phong làm chiến thần Bắc Cảnh, thực lực đương nhiên sẽ không tôi.

Nhưng bọn họ lại không ngờ sức mạnh của Trần Ninh lại kinh khủng đến vậy.


Nhất thời không ai dám tiền lên khiêu chiến Trần Ninh.

Một câu “còn ai nữa” của Trần Ninh cũng khiến cho sắc mặt của nhóm người Lạc Hoa trở nên vô cùng khó coi Trần Ninh thấy nhà họ Lạc không còn ai nhàm đứng ra nữa th ánh mắt liền rơi vào người Lạc Hoa, anh lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng rằng nhà họ Lạc lợi hại như thế nào, hoá ra cũng chỉ có vậy.”
“Lạc Hoa, nể tình ông đã từng đóng góp cho đất nước, từng có cống hiến cho Hoa Hạ, tôi sẽ cho ông hai sự lựa chọn.”
“Lựa chọn thứ nhất, để tôi sẽ san bằng nhà họ Lạc các người!”
“Lựa chọn thứ hai chính là ông phải chu trách nhiệm về những gì mình đã làm, chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, trỏ lại vào trong nhà giam, mà nhà họ Lạc của các người từ nay cũng phải mai danh ẩn tích”.

Lạc Hoa nghe vậy thì tái xanh cả mặt!
Hôm nay ông ta vừa mới ra tù, thế nhưng Trần Ninh lại muốn bắt ông ta vào tù một lần nữa, còn muốn nhà họ Lạc phải lui về ở ẩn.

Cho dù thế nào ông ta cũng không thể nào cháp nhận được chuyện này.

Ông ta hít sâu một hơi: “Trần Ninh, cậu quả thật có sức mạnh có thể thu phục tam quân, nhưng muốn dựa vào chút sức mạnh này mà đòi san bằng nhà họ Lạc chúng ta, cậu nghĩ có khả năng không?”
“Tôi không đồng ý, tắt cả mọi người trong nhà họ Lạc cũng sẽ không đồng ý.”
“Tôi tin rằng các v đại lão trong triều cũng sẽ không để cậu làm bậy như vậy.”
Ông ta nói đến đây liền lớn tiếng phân phó: “Tất cả thuộc hạ của nhà họ Lạc, tất cả đệ tử con cháu, cùng xông lên cho ta, cho dù Trần Ninh là chiến thần thì đêm nay chúng ta cũng sẽ phải giết thần.”
“Giết thằn!”
“Giết thần!”
“Giết thần!”

Các thành viên của nhà họ Lạc có mặt ở đó đều động loạt rút vũ khí ra, sát khí đằng đằng, muốn tấn công nhóm người Trần Ninh.

Trần Ninh thấy rằng Lạc Hoa muốn chống đối đến cùng thì chuẩn b cùng với nhóm người Điển Chử ứng chiến.

Thế nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến từng đợt âm thanh ầm ầm kéo đến.

Có vô số xe bọc thép, vô số xe quân dụng, và hàng loạt chiếc xe jeep khí thế ngút ngàn xuắt hiện.

Hai phe Trần Ninh và Lạc Hoa đều không khỏi dừng lại, nhìn về phía những v khách không mời bên ngoài.

Sau khi một số lượng lớn xe quân sự dừng lại, từng đợt binh sĩ có trang b súng đạn lần lượt nhảy xuống khỏi xe quân sự, nhanh chóng bao vây nhà họ Lạc.

Trên một chiếc xe jeep, một v tướng quân mạnh mẽ bước xuống, mà người đó chính là Điền Vệ Long.

Điền Vệ Long hét lên: “Động tác nhanh lên, phong toả chỗ này này cho tôi, không được để ai lọt ra ngoài dù chỉ là một con chim.”
“Hàng 1, hàng 2, theo tôi vào trong!”
Sau khi Điền Vệ Long cho một nhóm lớn binh lính bao vây.

toàn bộ nhà họ Lạc thì liền dẫn theo hai nhóm binh lính, sải bước vào trong dinh thự họ Lạc.


Mọi người ở đó đều kinh ngạc nhìn Điền Vệ Long, tự hỏi tại sao Điền Vệ Long lại xuất hiện ở đây?
Đến để khuyên ngăn hả?
Hay là đến để giúp Lạc tiên sinh hoặc là nhóm người Trần Ninh?
Lạc Hoa lập tức dẫn theo một đám lớn thủ hạ tiến lên đón Điền Vệ Long.

Với thân phận của ông ta 10 năm trước thì có thể hoàn toàn không xem Điền Vệ Long ra gì.

Nhưng mà ông ta bây giờ đã không còn là ông ta của năm đó nữa, chỉ có thể có nặn ra một nụ cười, nói: “Điền tướng quân, sao ngài lại đến đây? Chẳng lẽ là ngài nhận được thiệp mời của tôi, đến đây tham gia minh hôn của con trai tôi sao?”
Điền Vệ Long lạnh lùng nói: “Đừng hiểu lầm, tôi là một người vô thần, không có hứng thú gì với minh hôn của đứa con ma quỷ quái đã chết của ông đâu.”
“Tôi đến đây vì biết được rằng Thiếu soái đang gặp nguy hiểm, tôi đến đây để bảo vệ ngài ấy.”
Lạc Hoa nghe vậy thì vừa sửng sốt vừa tức giận, mặt mày nóng phừng.

Điền Vệ Long không để ý đến Lạc Hoa, đi thẳng đến chỗ Trần Ninh, chắp tay lại hành lễ, lớn tiếng nói: “Báo cáo Thiếu soái, thuộc hạ đến muộn, xin Thiều soái trách tội.”.