Chiến Long Vô Song

Chương 941: Chương 942



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng mà, lúc này ông vẫn cố ý nghiêm mặt: “Trần Ninh, cậu còn ở đây làm gì? Người đâu, nhốt Trần Ninh vào phòng tối, để cậu ấy tự mình xám hối lại tội lỗi của mình, để sau này không gây hoa nữa.”
“RõI”
Điền Vệ Long dẫn theo vài người binh lính đến trước mặt Tràn Ninh, kính cẩn nói: “Thiều soái, mời.”
Trần Ninh gật đầu: “Xin Điền tướng quân dẫn đường.”
Tuy rằng Quốc chủ Tần Hằng ra lệnh đem Trần Ninh nhốt vào phòng tối.

Nhưng Điền Vệ Long cũng không dám thật sự nhốt Trần Ninh vào căn phòng tối nhỏ bản thỉu, chọn mời Trần Ninh vào một gian phòng chật hẹp, u ám.


Phòng này có bàn làm việc, bàn trà nhỏ với một bình trà trên đó.

Điền Vệ Long cung kính nói: “Thiếu soái, ngài ở đây nghỉ ngơi một chút, hẳn là rất nhanh Quốc chủ sẽ sớm thả ngài ra ngoài.”
Trần Ninh cười cười: “Sớm hay không sớm cũng không sao cả, gần đây tôi cũng gây ra không ít họa, nên trước mặt hồi lỗi.”
Sau khi Điền Vệ Long sắp xếp cẩn thận cho Trần Ninh, liền cung kính lui xuống, căn dặn binh sĩ canh gác không thể xảy ra chuyện gì, sau đó ông ta mới rời đi.

Trong ba ngày sau đó, Trần Ninh đều ở trong phòng tối nhỏ.

Quốc chủ Tần Hằng không đến thăm anh, cũng không có lệnh thả sớm, thậm chí ngay cả đám người Đồng Kha muốn tới thăm cũng bị từ chối.

Trong lúc nhất thời, không ít người đều nhao nhao đồn đại, nói có thể là lúc trước Trần Ninh làm việc chỗ nào cũng không tốt, Quốc chủ không vừa lòng, Quốc chủ chán ghét xa lánh Trần Ninh.

Thậm chí, không ít người còn nói, tương lai Trần Ninh rât đáng lo ngại.


Trần Ninh cung kính nói, anh đều bí mật xưng hô Tần Hằng là thầy, xưng hô Vương Uẩn là sư nương hoặc dì Vương.


Vương Uẳn mỉm cười nói: “Trần Ninh tới rồi.”
Ánh mắt Tần Hằng từ trên báo dời đi, nhìn thoáng qua Trần Ninh, sau đó ánh mắt lại lập tức trở lại trên báo, biểu cảm đó giống như là cha đọc báo ở nhà nhìn thấy con trai trở về không khác lắm, nếu quan tâm lại có chút không xem ra gì.

Trong miệng ông thản nhiên nói: “Đến thì ngồi đi.”
Trần Ninh nói: “Vâng!”
Vương Uẩn rót trà cho Tần Hằng và Trần Ninh, sau đó cười nói: “Tôi còn có chuyện khác, thầy trò hai người ở chỗ này nói chuyện, tôi đợi dưới nấu cháo Bát Bảo cho hai người.”
Nói xong, bà liền đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc, chỉ còn lại Trần Ninh và Tần Hằng.

Tần Hằng buông tờ báo xuống, bưng trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Trần Ninh, cậu làm việc thật sự càng ngày càng không ổn trọng.”
“Cậu lại dám cứng rắn, xông vào trong nhà Các lao Nội các, còn đem đồ bên trong nhà Các lão đi, thậm chí còn làm ra cảnh đấu đầu quân đội.”
“Nếu như không phải đúng lúc bệnh tình tôi có chuyển biến tốt, vậy chẳng phải cậu sẽ bị đám người Đường Bá An cách chức xử lí nghiêm ngặt sao?”
“Tôi đào tạo cậu dễ dàng sao, quốc gia đào tạo cậu dễ dàng sao, cậu cứ liều lĩnh làm càn như vậy?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Báo cáo ngài, thô bạo đôi khi không thể giải quyết vấn đề, nhưng có thể giải quyết người có vấn đề, đôi khi thô bạo, chính là dương mưu.”

Dương mưu!
Tần Hằng nghe vậy sửng sốt.

Ông hồ nghi nhìn Trần Ninh, hỏi: “Tiểu tử cậu có phải lúc trước đã nhận được tin tức gì hay không, có phải biết bệnh của tôi… là giả?”
Ánh mắt Trần Ninh trong suốt nhìn Tần Hằng, kinh ngạc nói: “Ngài lúc trước là giả bệnh?”
Tần Hằng nhìn Trần Ninh giả ngốc, ông hiểu, tiểu tử Trần Ninh này nhất định đã sớm phát hiện manh mối, đoán được ông giả vò bị bệnh.

Bởi vậy, Trần Ninh mới dám to gan như vậy, sau đó đón lấy cơ hội bắt người, trực tiếp đến nhà Đường Bá An lấy sạch đi, làm cho Đường Bá An trở tay không kịp, thành công lấy được chứng cứ tội phạm của Đường Bá An.

Tần Hằng còn tưởng Trần Ninh liều lĩnh, không ngờ ngay cả ông cũng bị Trần Ninh lừa gạt.

Ông nhìn Trần Ninh trở nên ngày càng sắc sảo, trong lòng rất hài lòng, khó cười nói: “Tiểu tử cậu được, trở nên biết dùng trí tuệ cùng sức mạnh rồi.”.