Chiến Long Vô Song

Chương 973: Chương 974





Thiếu soái!
Tống Ngọc Mai chỉ cảm thấy một tiếng sét đánh ngang tai, cơ thể đột nhiên run lên, thế mà lại bị dọa đến đứng không vững, bịch một tiếng quỳ xuống.

Từ Văn Dương nhìn thấy vợ quỳ xuống, ông ta thế mà cũng bịch một tiếng quỳ xuống theo, hối hận đan xen kêu rên nói: “Thiếu soái, chúng tôi sai rồi, chúng tôi đúng là có mắt như mù, vậy mà lại không biết thân phận của ngài.”
“Cầu Thiếu soái đừng chấp nhặt với chúng tôi, tha cho chúng tôi một lần đi.”
Lúc này Tống Ngọc Mai giống như tìm thấy cọng rơm cứu mạng vậy nhìn về phía Tống Sính Đình đứng cạnh Trần Ninh cầu khẩn nói: “Cháu gái, hai người cô chú có mắt như mù, cháu xem cô chú dù gì cũng là người thân, khuyên Thiếu soái giúp cô, tha cho Từ gia chúng ta đi.”
Từ Văn Dương đập đầu xin tha: “Đúng vậy, cháu gái nói giúp cô chú mấy câu đi, cô chú đập đầu nhận sai.”
Tống Ngọc Mai cũng bị dọa dập đầu theo: “Đúng, cô chú sai rồi.”
Tống Sính Đình nội tâm lương thiện, mà cho dù Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai có cay nghiệt cỡ nào đi nữa, nhưng cuối cùng thì vẫn là bà con xa.


Trước mặt nhiều người như vậy, Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai cũng đã quỳ xuống dập đầu nhận lỗi rồi.

Cô hơi không đành lòng, nhìn về phía Trần Ninh, nhỏ giọng nói: “Chồng, không so đo với hai người bọn họ nữa được không?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Được, nghe lời vợ.”
Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai, giống như được đại xá, liên tục nói cảm ơn.

Đám người Giang Dật Chu có mặt ở hiện trường rung động, bọn họ cuối cùng cũng biết, thì ra Trần Ninh lại chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, tài nào mà Trần Ninh lại không thèm để ý đến Hạng thiếu.

Hai người Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai chuyên đi nịnh nọt người khác, đã bị dạy dỗ xong.

Trần Ninh nhìn về phía Hạng Tây Sở đứng cách đấy không xa, khẽ cười nói: “Tiểu tử, anh gọi tôi dừng lại là có chuyện gì sao, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi đây.”
Mọi người và Giang Dật Chu có mặt ở hiện trường, lại lần nữa hai mặt nhìn nhau.

Ở Thủ đô này người dám nói chuyện như vậy với Hạng thiếu, có lẽ là chỉ có Trần Ninh này thôi.

Mọi người đều ý thức được, lần này Hạng thiếu là thật sự: gặp được đối thủ rồi.


Hạng Tây Sở nghe Trần Ninh gọi anh ta là tiểu tử, tức giận đến sôi người.

Nhưng mà, mặc dù tuổi của anh ta với Trần Ninh không khác nhau là mấy, nhưng anh ta vẫn còn đang học ở trường quân sự nước ngoài, mà Trần Ninh lại là thống soái của quân Bắc Cảnh, cấp bậc còn là cấp Thiều soái.

Dựa theo quy củ trong quân đội, anh ta thấy Trần Ninh, thật đúng là phải cúi mình chào một tiếng thủ trưởng.

Bởi vậy, Trần Ninh lấy thân phận thủ trưởng, cũng đúng là có tư cách gọi anh ta là tiểu tử.

Sắc mặt anh ta tái nhợt nói: “Trần Ninh, thứ nhất anh nói xấu người con gái tôi thích, bây giờ lại sỉ nhục tôi trước mặt mọi người.”
“Đêm nay nếu như anh không xin lỗi tôi, thì đừng hòng bước ra khỏi cái cửa này.”
Tràn Ninh bình tĩnh nói: “Nếu như muốn tôi xin lỗi, trừ phi quỳ xuống nghe.”
Hạng Tây Sở cả giận nói: “Càn rỡ!”
“Người đâu, bắt anh ta lại cho tôi.”
Tiếng nói vừa dứt, bốn tên vệ sĩ đứng bên cạnh Hạng Tây Sở, liền bắt đầu hành động.

Bốn tên vệ sĩ này, đều là những binh lính giỏi mà Hạng Thành chọn từ quân doanh Đông Hải ra, bình thường là cận vệ của Hạng Tây Sở.

Bốn tên vệ sĩ cao cấp này, danh hiệu của bốn người này theo thứ tự là: Hỗ Đầu, Cô Ưng, Lão Pháo, Quân Đao.


Chức trách của bốn người là bảo vệ Hạng thiếu, mà lại chỉ nghe lời Hạng thiếu, Hạng thiếu bảo bọn anh ta làm gì thì bọn anh ta làm nấy.

Lúc này, bốn người như bốn con thú hung mãnh, lao nhanh về phía Trần Ninh.

Tất cả mọi người không nhịn được rồi rít la thất thanh.

Liền ngay cả tâm tình của Tống Sinh Đình và Đồng Kha cũng không nhịn được khẩn trương.

Trần Ninh nhưng vẫn bình thản như trước, giống như không thèm quan tâm bốn tên vệ sĩ tràn đầy sát khí kia.

Tứ Đại Binh Vương kia cò chưa đến gần Trần Ninh, Điển Chử bên cạnh Trần Ninh, đã nhanh chân bước ra, chủ động chặn bọn họ lại, trầm giọng nói: “Muốn vô lễ với Thiếu soái, đã hỏi xem tôi có đồng ý hay chưa?”
Điển Chử nói rồi, bắt đầu giao đấu với Tứ Đại Binh Vương, thế công mạnh mẽ nhanh chóng như là cuồng phong mưa bão.

Tứ Đại Binh Vương mỗi người đều mang trong mình tuyệt kỹ riêng..