[Chiến Long Xạ Thủ] Tình Bạn Và Giấc Mơ! Hẹn Gặp Ở Tương Lai!

Chương 59: Sự hi sinh của Tê giác rừng xanh



"Quay về đi Sói bóng tối, đây vốn không phải là người ngươi nên tiêu diệt"

Mãng xà ngọc động trong tay Tiểu Vi nói bằng giọng trầm trầm

"Ngươi nghĩ ta sẽ nghe sao? Các ngươi đúng là lũ phản bội, dám làm trái với suy nghĩ của ngài Thiên Ngạo, các ngươi phải chết!"

"Sói bóng tối?"

Tiểu Vi khá ngạc nhiên khi Sói bóng tối trở nên hung ác hơn, không còn theo lệnh của cô và Mãng xà ngọc động nữa, chẳng lẽ có kẻ đã làm phản và đang điều khiển chú linh thú này?

Đúng như suy nghĩ của Tiểu Vi, có một bóng dáng đang ngồi trên cây quan sát tất cả bằng một con mắt của mình, bóng dáng đó nhoẻn miệng cười ác ma

"Trò vui sắp bắt đầu, thế giới này phải bị tiêu diệt. Việc còn lại lo cho ngươi Sói bóng tối"

Nói rồi bóng dáng đó đứng dậy, nhắm chặt mắt mình rồi biến mất. Tiểu Vi đã phát giác được, cô chảy mồ hôi hột nghĩ thầm

<Chẳng lẽ thằng bé.....>

"Trò chơi bắt đầu!"

Bên đây Sói bóng tối bỗng nhiên lên tiếng kéo Tiểu Vi quay về cuộc chiến, con mắt đỏ ngầu của cậu được làn khí xanh kia bao quanh tạo ra những vệt như ngọn lửa tạo nên sự hung ác của Sói bóng tối (em hết biết tả cái này ra sao lun, thấy coi Pony có *em hơi trẻ trâu* tập mà Luna và chị gái mình đánh với Sombra ấy -.-)

"Vậy thì tới đi!"

Tiểu Vi nhắm chặt đôi mắt xanh lá của mình rồi mở to thì nó biến thành màu đỏ, ánh mắt của Mãng xà ngọc động cũng bắt đầu đổi khác, cả hai bên lao vào chiến đấu. Bên kia Lâm Lâm và Mục Sa Sa chưa thể nào bắt kịp được tình hình, chuyện quái gì mới xảy ra vậy?

*Keng* Các chiến luân của hai bên lao nhanh vào nhau, va chạm mạnh và tạo ra một vụ nổ khá lớn, khói bay mù mít

"Khụ......khụ.......khụ......chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Chị Tiểu Vi?"

Khi làn khói tan đi, những gì mà Lâm Lâm và Sa Sa thấy chỉ là hình ảnh Tiểu Vi đứng đó, Mãng xà ngọc động trong tay cô từ từ rơi xuống đất. Sói bóng tối mở to đôi mắt của mình quay lại nhìn Tiểu Vi

"Thật là một nỗi sỉ nhục"

"Hộc.......hộc......hộc........"

Tiểu Vi thở dốc, con mắt của cô bây giờ chẳng khác gì của Sói bóng tối, nhìn cô bây giờ trong rất thảm hại, Lâm Lâm và Mục Sa Sa chạy lại gần xem xét tình hình của Tiểu Vi

"Sao ngươi dám....."

Mục Sa Sa tức giận bắt lấy Voi Diêu và liên tục tấn công Sói bóng tối, còn Lâm Lâm thì lo cho Tiểu Vi

"Chị Tiểu Vi mau tỉnh lại đi!"

"Lâm Lâm! Không có cách nào để đánh thức Tiểu Vi đâu, chỉ có cách là đi vào trong tâm trí của Tiểu Vi"

Tê giác rừng xanh nói

"Không được, tớ không làm được!"

-Cậu làm được, tôi tin điều đó

"Là ai vậy?"

-Cậu không cần biết đâu

"Rốt cuộc là ai?"

-Tôi đã bảo là không cần biết mà, đừng hỏi nữa khó trả lời lắm

"Được rồi như tớ vào trong tâm trí của chị Tiểu Vi như thế nào?"

-À thì việc này chưa nghĩ tới

"Giỡn à?"

-Đùa thôi, chứ tôi có cách giúp cậu mà

"Cách gì?"

-Hãy gợi cho Tiểu Vi kỷ niệm nhớ nhất về cô đi

"Kỷ niệm nhớ nhất, nhưng tớ và chị Tiểu Vi đâu thân lắm?"

-Có chứ! Tôi biết mọi thứ về chị Tiểu Vi và cả quá khứ của chị ấy, chị ấy thân thiết với cả nhóm của cậu, thì sao không thân cậu?

"Nhưng....."

-Nào dũng cảm lên, chẳng lẽ cậu muốn chị Tiểu Vi như vậy sao?

"Được! Tớ sẽ cố thử"

-Thế mới phải chứ, tôi đi đây

Nói rồi giọng nói đó tan biến để lại cho Lâm Lâm một dấu chấm hỏi to đùng nhưng rồi cô cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cô biết chắc rằng chị Tiểu Vi vẫn còn một chút lí trí, cho dù đôi mắt chị ấy có vô hồn đi chăng nữa

"Chị Tiểu Vi! Là em Lâm Lâm đây! Chính chị là người đã đưa em tới với con đường trở thành xạ thủ mạnh nhất, cũng chính chị là người đã đưa em đến với Tê giác rừng xanh mà!"

"Là chị đã làm sao?"

Tiểu Vi nói trong vô thức

"Đúng vậy chị Tiểu Vi, chính là chị mà"

"Nhưng tại sao chứ? Quá khứ của chị chỉ là một màu đen tăm tối, người mà chị quen duy nhất chỉ là La Luân"

"Chị sai rồi chị Tiểu Vi, chị không phải là một người trầm tính, quá khứ của chị tuy em không hiểu rõ lắm nhưng chị là một người tốt, một xạ thủ kiên cường và tài năng, chính chị là người đã truyền cảm hứng cho bọn em, chị là xạ thủ kiên cường Tiểu Vi!"

"Đó là sự thật sao Lâm Lâm?"

"Em chắc chắn đó là sự thật, em không hề dối trá chị. Không biết chị còn nhớ không? Nhưng chính ai đã nói câu này?"

"Câu nào?"

"Chị đã phải băng qua bao đau khổ, bao niềm vui và nỗi buồn, gạt bỏ mọi cảm xúc của mình để tìm kiếm những người tài năng như các em vậy"

Lời nơi cuối cùng của Lâm Lâm đã khiến cho Tiểu Vi thức tỉnh và quay trở lại trạng thái bình thường, giọt nước mắt từ từ lăn dài xuống gò má của Tiểu Vi, cô cảm động nhìn Lâm Lâm trước mình

"Lâm Lâm! Chị......chị......cảm ơn em"

"Không sao ạ"

"LÂM LÂM, TIỂU VI HÃY CẨN THẬN SÓI BÓNG TỐI ĐANG BAY VỀ PHÍA MỌI NGƯỜI!"

Phía bên kia Mục Sa Sa hét lên, phá tan bầu không khí này, cô đã bị Sói bóng tối đánh bại và chú linh thú đó đang hướng tới hai người kia, do làn sương mù kia nên Lâm Lâm và Tiểu Vi không định hướng được

"Lâm Lâm cẩn thận!"

Phát giác được có một chiến luân bay ra khỏi làn sương, Tê giác rừng xanh bay lại đẩy Lâm Lâm ra mà hứng trọn cả chiến luân kia, Tiểu Vi như chết đứng trước sự việc, cô không kịp hành động

"Tê giác rừng xanh!"

"Lâm......Lâm......"

Tê giác rừng xanh nói một cách nặng nhọc, cậu cố gắng bay lại gần Lâm Lâm nhưng chưa gì đã gục xuống

"Không! Tê giác rừng xanh!"

Lâm Lâm đứng dậy chạy lại gần Tê giác rừng xanh
==============================================

OK cảm thấy mình xàm lìn với ba chap này một cách quá đáng rồi -.- biết sao giờ quá bí ý tưởng. Cơ mà chắc thông báo luôn là bộ truyện này gần như sắp đến kết (còn lâu thì có), xàm lìn thế đủ rồi nhưng vụ gần sắp kết là thiệt (đợi đủ 100 chap) *cảm giác khá siêng và khá lười*

Chỉ là con au này đang gặp chấn thương nhẹ, hôm thứ tư đạp xe đạp đi học võ thì bị xe tông bây giờ cái chân đang băng cho nên việc đi lại khó khăn (xàm lìn quá liên quan gì tới việc viết truyện nhỉ? -.- nó dùng tay mà) à quên tay cũng có chấn thương, do bị cái dây sạc ghim thẳng vào tay nên giờ đang chảy máu, và mấy ngón còn lại đang bị trật do võ

Một ngày gặp bao nhiêu tai nạn số xui Vl

Hắc bạch vô thường: gặp nạn nhiều vô để tui bắt hồn sớm

Lạy má! -.-

All: Má đừng bỏ tụi con!

A mấy đứa con của tui còn nhớ tui T^T

Hoả: bậy. Ai Thèm nhớ má? Chỉ là định hỏi khi nào má cho tụi con đến với nhau? Lẹ lẹ, sau đó má tử cũng được (dùng từ bớt nặng nề)

*Rắc, trái tim tan vỡ* thôi con au này tự nguyện ra đường cho xe tông đây, cú tông kia nhẹ quá mà chỉ mới bầm chân, giờ cho nó tông nằm liệt lẹ (em giỡn đó, hổng chơi ngu tới cỡ đó)

OK, cảm thấy ba chap này rất xàm thiệt đấy -.-