Có vẻ như tốc độ đã gia tăng khi lên Lv, tôi sẽ có thể dễ dàng đến đích ngay cả khi không cần bay, điều này thật tuyệt vì tôi không thích hạ cánh khẩn cấp.
Và vì bất thường là không có toa xe nào bị tấn công nên chúng tôi đang di chuyển với tốc độ ổn định.
Kết quả của cuộc họp, người ta quyết định rằng vì lợi ích của EXP và sự yên bình của thị trấn, tốt hơn hết là nên chủ động tiến vào hầm ngục. Vì thế hôm nay chúng ta sẽ đi kiểm tra. Sau đó, chúng tôi sẽ tập hợp các nhóm và tùy theo hoàn cảnh mà tiến hành đột kích, nhưng trước tiên, chúng tôi chia ra và sẽ kiểm tra các hầm ngục gần đó đang hoạt động theo nhóm.
Chỉ có hai chúng tôi, nhưng tôi sẽ không làm điều gì kỳ lạ. Vâng, tôi đã được cảnh báo rõ ràng về điều đó. Tôi sẽ không làm chuyện đó đâu? Chắc vậy?
Vâng, tôi sẽ không. Đó là lý do tại sao tôi đi phía trước.
Ngay cả đám Ota và Moka cũng đồng ý rằng cảnh tượng này quá hấp dẫn. Chà, tất nhiên, tôi nghiền nát đôi mắt đang nhìn em ấy với những suy nghĩ kỳ lạ.
Rốt cuộc thì, đôi hông đó thỉnh thoảng lộ ra qua kẽ hở trên áo choàng... Không, không có gì cả. Tôi không nhìn gì cả! Tôi chỉ đang hồi tưởng thôi!
Có vẻ như Lớp Trưởng Thiết Giáp-san đang hòa hợp với các nữ sinh, và bây giờ thường được mời đến những buổi họp mặt chỉ dành cho thiếu nữ của họ. Họ đang tắm cùng nhau, có lẽ ở đó cũng gây ra nhiều tiếng ồn, và đối với tôi, có vẻ như em ấy đang dần dần nói tốt hơn.
Em ấy có vẻ cũng muốn nấu ăn cùng tôi, nhưng có vẻ như ngay cả Lớp Trưởng Thiết Giáp-san cũng không thể nấu ăn được. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Một số nữ sinh đến từ Câu Lạc Bộ Nấu Ăn, nhưng có vẻ như việc nấu ăn của họ ở đây không ngon chút nào. Trong trường hợp đó, hoàn toàn có khả năng giống như các công việc mang lại những điều chỉnh tích cực cho khả năng chiến đấu, chúng cũng có thể đưa ra những điều chỉnh tiêu cực cho các hành động kiểu chế tạo. Nếu đúng như vậy thì các bạn cùng lớp của tôi, tất cả đều làm công việc liên quan đến chiến đấu, sẽ phải chịu số phận... Nướng cá hay cắt salad dường như là giới hạn của họ.
Nếu vậy, Lớp Trưởng Thiết Giáp-san sẽ cực kỳ khó học cách nấu ăn, vì em ấy luôn đảm nhận một công việc mang tính chiến đấu và về cơ bản đã đạt đến đỉnh cao của nó. Tôi muốn dạy em ấy nấu ăn, nhưng tôi không hiểu cơ chế đằng sau những điều chỉnh tiêu cực...
Dù vậy, em ấy dường như đang hạnh phúc khi được các nữ sinh vây quanh, mỉm cười vui vẻ nên những chi tiết nhỏ cũng không thành vấn đề. Em ấy đã ở trong bóng tối quá lâu, một mình. Sẽ ổn thôi nếu em ấy chỉ vui vẻ mà không bận tâm đến những điều khó khăn. Ngay cả các nữ sinh cũng đang cười tuyệt vọng, cố gắng phục hồi... Họ đang cố gắng hết sức để mỉm cười, vì không còn cách nào mà bây giờ, khi mọi chuyện cuối cùng đã lắng xuống, họ sẽ không nghĩ đến gia đình, nhà cửa, trường học và bạn bè của mình.
Nhưng khi tôi cố hỏi chính xác thì Lớp Trưởng Thiết Giáp-san cứng lưỡi có thể nói gì với các nữ sinh, tôi nhận được câu trả lời là 『Bí mật của thiếu nữ』? Chà, họ có vẻ đang vui vẻ, nên sao cũng được.
Mặc dù vẫn còn lúng túng trong lời nói của mình nhưng em ấy hoàn toàn thích thú khi trò chuyện với mọi người. Nếu em ấy vui thì mọi chuyện sẽ ổn thôi... Dù tôi ước gì em ấy có thể tiết lộ cho tôi một số chi tiết về cảnh tắm của họ. Rốt cuộc thì, tôi đang gặp khó khăn khi đi lại, theo kiểu của nam sinh cao trung... ý tôi là, hình như, thứ đó của một B-san nào đó... đang lơ lửng.
「Ồ, một ngôi làng? Hay đúng hơn là một cái trại đông dân? Hay một nơi tụ tập người làm nông?」
Những cánh đồng nông trại trải dài dọc theo con sông, và đằng sau chúng là một nhóm các tòa nhà, cùng với một số công trình kiến trúc khác nằm rải rác xung quanh. Tôi đoán có thể an toàn khi cho rằng đây là một ngôi làng. Chà, vì họ làm nông nghiệp nên tôi đoán gọi nó là làng nông nghiệp sẽ chính xác hơn?
Hình như vào làng không mất phí. Chà, tất cả những gì họ có là một hàng rào gỗ thấp có khoảng trống đây đó, không có tường hay cổng hay bất cứ thứ gì, nên họ không thể ngăn bất cứ ai vào theo ý mình. Hay đúng hơn là họ quá bất cẩn phải không? Không phải ở đây có quái vật rình rập xung quanh sao?
Tôi có nên gọi ai đó không? Tôi tự hỏi liệu câu đầu tiên của họ có phải là 『Đây là Làng ○○○.』 không? Hừmm, sẽ khá đáng sợ nếu đó là câu thoại duy nhất của họ.
「Xin chào? Xin chào? Ehm, tôi nghe nói có một hầm ngục rất đẹp quanh khu vực này phải không?」
Tôi hỏi một người dân làng bên cạnh hàng rào. Chỉ là một dân làng bình thường không có bất kỳ trang bị đặc biệt nào như của Dân Làng A-san, hay đúng hơn là một nông dân.
「À, xin chào. Tôi không biết nó đẹp hay không, nhưng có một hầm ngục ở hạ lưu, ở phía bên phải. Chàng trai trẻ, cậu có phải là mạo hiểm giả không?」
Có vẻ như nó không đẹp chút nào. Đúng như dự đoán, thông tin từ người dân địa phương là rất quan trọng. Có thể có những vấn đề mà chỉ những người sống trong khu vực mới biết. Có vẻ như tôi nên hỏi xung quanh để biết thêm thông tin.
「Eehm, kiểu gì đó tương tự mạo hiểm giả nhỉ? Chắc vậy? Chà, chúng tôi đã nghe nói về địa điểm ở bang hội và đến từ đó á?」
「Điều đó được đánh giá cao. Nghĩ rằng bang hội sẽ cử người đến chỗ chúng tôi. Nơi đó quá gần ngôi làng nên rất đáng sợ.」
Có vẻ đáng sợ. Chẳng lẽ nền móng yếu chăng? Vì nó gần sông nên có thể có nguy cơ lũ lụt hoặc xói mòn? Ở ven sông nghe có vẻ hay trên giấy tờ, nhưng trên thực tế, nhiều bất động sản thuộc loại đó có một số vấn đề, do đó sẽ có giá cực kỳ thấp. Bây giờ nhìn lại, mặt đất có vẻ quá thấp so với mực nước sông. Điều đó có nghĩa là khu vực này dễ bị thiệt hại do nước. Nhờ đó, khu vực này phải giàu dinh dưỡng, thích hợp cho việc trồng trọt nhưng nước dâng cao có thể là một vấn đề đối với nhà ở trong khu vực.
「Hửmm? Để bắt đầu, tôi sẽ kiểm tra hầm ngục, cảm ơn nhé.」
Nó có vẻ không phải là một tài sản tốt, nhưng vì chúng ta đã ở đây nên hãy xem qua. Nếu là giải độc đắc thì tôi có thể thực hiện một số công việc kiểm soát lũ lụt. Vì vậy, trước hết, hãy kiểm tra nó.
「Trông giống như một cái hang? Đây có thực sự là một hầm ngục không? 」
Hóa ra nó thật tồi tàn. Lối vào hẹp và bên trong giống như một hang động đá vôi. Điều này không tốt chút nào. Thậm chí không có gì để kiểm tra, không có phòng, không có cách bố trí, thậm chí không có ích gì khi lãng phí công sức vào việc tu sửa. Nhưng độ ẩm cũng cao đến khó chịu, có lẽ là do nước sông từ đâu đó rò rỉ vào hang. Không thích hợp để ở.
Aaa, tôi không quan tâm nữa. Khoảnh khắc nhìn thấy lối vào tôi đã mất hết hứng thú. Đó không phải là cách nó được cho là như vậy. Nó còn tệ hơn hang rừng của tôi nhiều. Tôi sẽ không so sánh nó với Tầng 1 của Đại Mê Cung, nhưng thứ này sẽ không ổn.
Ngay cả khi tôi mở rộng lối vào, nếu bên trong quá hẹp thì tất cả cũng chẳng là gì cả. Hình dáng cũng thiếu sự hấp dẫn. Ngay cả sàn nhà cũng có vẻ như khó có thể san bằng được.
「Hầm ngục này vô dụng phải không? Không có vấn đề gì với việc phá hủy nó nhỉ? Chúng ta có thể đến lấy hộp kho báu vào một ngày khác được không?」
Có vẻ như Lớp Trưởng Thiết Giáp-san không hiểu lắm nhưng dù sao thì em ấy cũng gật đầu, nên tôi đoán phá hủy nơi này cũng được thôi. Vì cựu Nữ Đế Mê Cung-san nói rằng điều đó ổn thôi, nên ngay cả Hầm Ngục Chủ hiện tại của nơi này cũng sẽ không thể phàn nàn được.
Vì nó vô dụng nên không có ích gì khi khám phá nó. Hãy bắt đầu cuộc vây hãm Takamatsu. Dù sao thì độ ẩm cũng quá cao nên sẽ ổn thôi. <Eng: Cuộc vây hãm Takamatsu (1582), trong cuộc vây hãm, Toyotomi Hideyoshi đã dùng đến việc làm ngập lụt lâu đài bằng cách chuyển hướng một con sông gần đó.>
Một bữa tiệc nướng vô tư bên bờ sông. BBQ với một mỹ thiếu nữ bên cạnh tôi. Mặc dù em ấy đang mặc áo giáp toàn thân nhưng có thể nói rằng một trong những giấc mơ thời cao trung của tôi đã trở thành hiện thực.
Khi tôi đưa cho em ấy xiên thịt nướng, em ấy bắt đầu vui vẻ ăn chúng. Vì em ấy phải cởi mũ hộ vệ ra nên em ấy trông giống một mỹ thiếu nữ đúng nghĩa. Mặc dù vẫn còn là một bí ẩn về việc em ấy 17 tuổi nhưng vẫn là mỹ thiếu nữ. Vâng, vì em ấy dễ thương nên không có vấn đề gì cả!
Bây giờ, đã 2 giờ kể từ khi hầm ngục chìm xuống dưới nước. Tôi tự hỏi phải mất bao lâu để quái vật chết đuối? Đại Mê Cung có ếch và cá mập. Tôi nghĩ ngay cả một con thằn lằn cũng có thể ổn nhỉ? Và giờ nghĩ lại, tôi không biết mình đã từng nghe nói đến những bộ xương chết đuối chưa?
Và khi tôi tiếp tục nhai món thịt nướng với những suy nghĩ đó, sự hiện diện đến từ hầm ngục đã biến mất. Nó đã chết rồi à?
Chà, việc đó có thể đợi cho đến khi chúng ta ăn xong. Tiếp theo là món cá xiên nướng.
Lớp Trưởng Thiết Giáp-san, người đã nhìn tôi chằm chằm kể từ khi tôi bắt đầu tràn vào hầm ngục, giờ đang mải mê ăn thịt nướng, nên có thể để lại hầm ngục sau. Và ở đó ẩm ướt...
Và có vẻ như Hầm Ngục Chủ không phải là cá hay lưỡng cư. Nhưng nếu tình cờ chúng là loài bò sát, liệu chúng có tái sinh sau khi rút hết nước không? Cùng với hầm ngục?
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)