Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Chương 122



Chương 122: Nhìn Có Vẻ Giống Loài Động Vật Lớn, Nhưng Chính Xác Thì Quái Vật Và Động Vật Lớn Có Gì Khác Nhau?

Ngày 46 – Buổi Sáng, Hầm Ngục, Tầng 19

Đầu quyền trượng tập trung sức mạnh, tốc độ, mana, ma thuật và kỹ năng của tôi vào một điểm đó, tập trung chúng và đâm.

Đâm xuyên qua, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể tăng tốc vào phía sau.

Vỡ tan thành từng mảnh. Con Golem biến thành mảnh vụn, mảnh vỡ và đá.

Đúng vậy, tôi không gặp vấn đề gì với những đòn tấn công thẳng trực tiếp, vậy nên không có lý do gì để tập trung vào việc chém cả?

Tôi có thể xoay sở tốt ngay cả khi không sử dụng Kiếm Rung. Tôi chỉ làm những gì tôi đã làm để dạy điều đó cho Lớp Trưởng và những người khác.

Vì 『Trượng Thường Xanh?』 của tôi được hợp nhất với Thần Kiếm nên tôi có thể chém bằng nó ngay cả khi không sử dụng Kiếm Rung.

Và tôi đã luyện tập đủ 『Rung Thuật』 vào ban đêm. Sáng nay tôi lại bị mắng vì chuyện đó.

Tôi cũng khá quen với việc đẩy và chọt. Ý tôi là, nó là một thanh gỗ nên chọc vào nó sẽ tự nhiên hơn là chém á? Và vì tôi đã bọc nó trong 『Trọng Lực Thuật』 nên sức hủy diệt là hàng đầu.

Lớp Trưởng và những người khác, những người hiện đang vật lộn, chiến đấu bằng Kiếm Rung, đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng điều này là bình thường đấy nhá? Và chiến đấu bằng cái nhìn chằm chằm có nguy hiểm không?

Tôi có thể phá hủy lũ Golem dù tôi có đẩy hay đánh chúng. Rốt cuộc thì đó là trang bị mà. Tôi vẫn chưa nhận được khiếu nại chính thức từ chi nhánh Shintō Musō-ryū của thế giới này, vậy có ổn không? Chắc vậy?

Nhưng các nữ sinh phải luyện tập Kiếm Rung. Nó rất cần thiết cho các Chức Nghiệp kiểu kiếm sĩ. Hôm qua họ đã tập luyện phải không? Tôi nhìn thấy họ ở sân sau. Mặc dù tôi không thể đến gần vì bầu không khí có vẻ rất kỳ lạ. Đó là cái gì vậy?

「Không, ngay cả khi cậu nhìn tui như vậy? Ý là tui không phải là kiếm sĩ đâu nhé? Tui thậm chí còn không có Chức Nghiệp á? Tui có thể đánh chúng được không à? Đó không phải là điều tui đã làm kể từ lúc ở Hang Động sao?」

Và còn nữa... Hãy nhìn vào Đại Hiền Giả, không phải cô cũng làm như vậy sao? Và ngày hôm qua, tôi đã bị mắng vì vị Đại Hiền Giả đó. Mặc dù tôi không làm gì sai cả? Tôi có thể làm gì nếu chúng lắc chứ? Vừa nãy cô đang vẫy cái gì đó phải không? Cô đang xoay quanh quyền trượng của mình và những thứ lắc lư đó. Vì 『Rajingan』 có thể nhìn chằm chằm vào cô ngay cả khi tôi quay mặt đi hướng khác, nên cô không thể trách tôi về điều này được. Thật đấy. Tôi đang hoàn toàn nghiêm túc đó. Cô đang vung chúng xung quanh kìa!!

Xoay 『Trượng Thường Xanh?』 Tôi dùng nó đập vỡ viên đá khổng lồ đang bay tới trước, sau đó vung quyền trượng theo hướng khác, chém xuyên qua con Golem, rồi xuyên qua lũ Golem trong khi chém đứt nó khỏi vai bằng áo choàng bên phải.

Lẩn tránh kẻ thù từng bước như thể đang lắc lư. Tôi tiến tới giữa những gã khổng lồ bằng đá, đập chúng thành từng mảnh, đẩy ra và đỡ những bàn tay đang cố cản trở tôi bằng cánh tay trái. Chà? Tôi phải sử dụng 『Găng Tay Mâu Thuẫn – Trái: Vô Hiệu Tấn Công Hóa Vật Lý/Ma Thuật khi tiếp xúc, Phải: Vô Hiệu Hóa Phòng Thủ Vật Lý/Ma Thuật khi tiếp xúc』? Tôi còn chưa kịp 『Kuh!』 dù chỉ một lần?

Lũ Golem bắt đầu tụ tập đông đúc nên tôi đặt tay xuống đất và truyền mana và rung động tới đó. Phân tán các làn sóng mana như gợn sóng xung quanh tôi, tôi tiêu diệt kẻ thù thông qua các rung động.

『Rung Thuật』

Tôi tiến về phía trước trong khi né những mảnh vụn từ 『Golem Đá』 tất cả đều vỡ vụn cùng một lúc.

Một núi đá từ tàn tích của kẻ thù đang mọc lên xung quanh tôi.

Lv 19 là như vậy, không khác gì việc chế tác đá. Tôi chỉ có thể phá vỡ, khoan, đập và đi tiếp. Không khác gì đồ đá chút nào. Và tôi khá giỏi việc đó.

Bây giờ là Tầng 20.

「Nè nè, Haruka-kun, cậu đang vội à? Cậu đang đi khá nhanh đó? Có chuyện gì vậy?」

Có vẻ như tôi có vẻ vội vàng vì tôi đã tiêu diệt tất cả kẻ thù trong khi Lớp Trưởng và những người khác đang đối phó với từng đối thủ một. Nhìn thấy chứ? Điều này không bình thường. Lớp Trưởng Thiết Giáp-san? Tuy nhiên, cô ấy dường như không quan tâm chút nào. Tàn sát kẻ thù theo cách thông thường, cô không có ý định lắng nghe.

「Không phải là tui đang vội đâu? Tui chỉ cần đánh bại chúng càng nhanh càng tốt nếu không chúng sẽ bị tiêu diệt á? Quái vật có xu hướng tuyệt chủng nếu ta không đánh bại chúng đủ nhanh. Ở hầm ngục trước, tất cả những gì tui làm là lên xuống cầu thang á? Thiết Giáp Tham Lam-san ôm lấy mọi thứ cho riêng mình, tiến hành một cuộc tàn sát độc quyền luôn.」

Đúng vậy, hôm nay Lớp Trưởng Thiết Giáp-san không phải huấn luyện ai cả, nên cô ấy có thể tự do làm theo ý mình. Được thả tự do, hiện tại cô đang nổi cơn thịnh nộ, hoàn toàn không để ý đến chủ nhân? Người tìm kiếm – kẻ sát nhân, kẻ thù chỉ bị giẫm đạp trong tầm mắt, và trừ khi tôi làm điều gì đó, tôi sẽ dần dần trở thành một nhân vật phụ. Gần đây, tôi chỉ được tỏa sáng vào đêm khuya. Tôi cố gắng hết sức, chỉ vào ban đêm.

Từ Tầng 20, kẻ thù đổi thành 『Golem Thiết Lv 20』. Có vẻ như chúng đã tiến hóa từ đá thành sắt. Nói về tiến hóa, có vẻ như Thủ Lĩnh Phò vẫn chưa tiến hóa thành Nữ Hoàng Phò. Cô ấy thực sự tức giận khi tôi hỏi cô ấy về điều đó.

『Golem Sắt』-san, đang gây ra rất nhiều rắc rối. Không giống như đá, sắt không thể dễ dàng bị chém bằng Kiếm Rung, vì vậy khó xử lý hơn nhiều.

Tăng tốc thông qua 『Bọc Mana』 và thu hẹp khoảng cách, sau đó tôi sử dụng 『Rajingan』 để xác định vị trí lõi và xuyên qua nó chỉ trong một đòn. Đó là một thế giới giả tưởng của kiếm (Mặc dù là quyền trượng), ma thuật và nhiều thứ khách, và tôi vẫn đang đi lại với quyền trượng. Mặc dù tôi thậm chí còn kết hợp nó với Thần Kiếm nhưng nó vẫn là quyền trượng, hình ảnh không thay đổi chút nào.

Ngay lập tức tiếp tục chém (dù bằng quyền trượng), tôi tấn công vào lõi của 『Golem Thiết』 đang chuẩn bị tấn công tôi từ phía sau, phá hủy nó bằng sóng xung kích.

Tôi đang cố gắng thể hiện mà không có ai để ý à? Mọi người đều bận cả. Chà... ổn mà...

Tiêu diệt hết đám sắt xung quanh, tôi nhìn Lớp Trưởng và có vẻ như Loli Lớp Phó C-san đang gặp khó khăn nhất. Cẩn thận né và tránh, cô đang chém kẻ thù theo ý muốn, nhưng không đòn tấn công nào của cô có tác dụng. Cô quá nhỏ cho việc đó. Không khác gì một con vật nhỏ nên đòn tấn công của cô không có tác dụng. Ý tôi là, B-san to lớn đang nghiền nát chúng, chắc là vì chúng to lớn và hay lắc lư, chúng to đến mức cô ấy cũng có thể nghiền nát kẻ thù bằng chúng phải không? Oops, Lớp Trưởng Thiết Giáp-san đang nhìn chằm chằm về phía này với Ánh Nhìn Chằm Chằm trong khi giơ kiếm lên. Có vẻ như cô ấy đã quay lại mà tôi không nhận ra, hãy trốn thoát nào, 『Dịch Chuyển Thuật』!

Tôi bị mắng.

Điểm yếu chính của Tôm là tấn công lén lút vào các điểm yếu trong khi kẻ thù đang bối rối hoặc mất tập trung, vì vậy cô sẽ gặp khó khăn khi đối phó với một đối thủ khó khăn một chọi một. Sở trường của cô là chiến đấu theo nhóm. Là một sát thủ hoặc ninja, cô không thích hợp để đấu tay đôi.

Vũ khí của cô cũng không được sử dụng nhiều ở đây. Con dao găm của cô thiếu cả chiều dài và sức công phá để tung ra đòn quyết định. Mặc dù với DeX cao, phong cách chiến đấu của cô cũng rất điêu luyện nên cô có thể sử dụng được bất kỳ loại vũ khí nào.

「Nè, lại đây nào nhóc? Thử những thứ này xem? Với kích thước này, ngay cả một con vật nhỏ cũng có thể xử lý được, và vì nó có thể ném được nên nhóc có thể thoải mái lựa chọn khoảng cách? Theo cách kích thước nhỏ của mình á? Ý tui là Rối Chiến cũng khá nhỏ phải không?」

Tôi lấy hai chiếc Franciscas mà tôi nghĩ mình sẽ dùng nhưng lại không có cơ hội làm điều đó từ Túi Vật Phẩm và đưa chúng cho cô ấy. Chiến Rối cũng đang vung chúng xung quanh, vì vậy cô có thể chiến đấu với chúng ngay cả với kích thước nhỏ bé của mình.

「Tớ không nhỏ! Tớ chỉ hơi bé con một tí! Tớ vẫn đang phát triển! Từ bây giờ tớ sẽ phát triển rất nhanh! Tớ sẽ là một con vật LỚN đó! Hở?! Yaaay! Cậu đang đưa chúng cho tớ á?!」

Cô bắt đầu phản đối, nhưng ngay khi vũ khí xuất hiện, cô chộp lấy chúng và bỏ chạy. Giống như một con vật nhỏ. Cô đang trở nên hoang dã. Tôi có nên thả cô trở lại tự nhiên không? Cùng với lũ Phò?

Nếu cách này không hiệu quả thì tôi cũng có thể thử cho cô một cái Falchion. Nếu tôi cho cô xem cả hai loại vũ khí, cô sẽ chộp lấy tất cả và bỏ chạy, vì vậy tôi bắt đầu với Franciscas. Những chiếc rìu được sử dụng làm vũ khí có thể ném được không có tầm với xa, nhưng một cú vung từ chúng sẽ tạo ra nhiều lực hơn và chúng cũng có thể được sử dụng để chặt gỗ. Một vũ khí rất phù hợp cho một con vật nhỏ trong rừng.

Ngay lập tức cầm rìu bằng cả hai tay, cô bắt đầu xoay chúng, lao vào kẻ thù. Giống như một con quay vậy. Một con quay nhỏ bé.

Kẻ địch trúng phải đòn tấn công đó sẽ bị đập nát và vỡ thành từng mảnh. Ừm, có vẻ như cô sẽ ổn thôi. Chuyển động của cô cũng có vẻ tốt và có lẽ cô có một kiểu tấn công xoay tròn nào đó, chẳng hạn như 『Tấn công tôm lăn』 hay gì đó tương tự.

「Yaaay, yaaay, tớ có vũ khí ~ ! Rìu, là rìu đó! Bây giờ tớ cũng có thể làm Axel! Axel đó! Như một người phụ nữ trưởng thành! Một chiếc rìu trưởng thành!」

Cô vui mừng khôn xiết khoe với mọi người. Không có ý định trả tiền cho thứ đó cả. Cô đang chạy xung quanh và hét lên rằng tôi đã đưa chúng cho cô miễn phí. Tôi chỉ nói 『Thử thứ này xem?』 nhưng có vẻ như tôi sẽ không lấy lại được chúng. Đúng như mong đợi từ một con vật nhỏ. Nhưng tại sao cô lại cho rằng việc mang rìu lại khiến cô trở thành một người phụ nữ trưởng thành? Thật là một con vật nhỏ bí ẩn.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)