Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A

Chương 43: Rời khỏi Mỹ



So với việc lựa chọn ở Mahone thì Anthony vẫn là địa điểm an toàn hơn hẳn. Trên hết nói tới bảo an nghiêm ngặt dù là côn trùng cũng khó lọt vào. Vì thế nên Austin mới ung dung ở lại đây. Chỉ có điều ở lại phải nhìn mấy cảnh cô em bé bỏng bị hành hạ mà mình lại không thể giúp gì được nên anh quyết định đi sớm hơn dự kiến.

Buổi sáng, chờ Zane rời khỏi nhà thì Austin mới đi đến chỗ Kaylin. Anh dạy cô cách nhắn tin thông qua điện thoại, từ đó nếu như cô gặp nguy hiểm thì anh sẽ đến giúp cô.

Kaylin rất ít khi tiếp xúc với công nghệ hiện đại như điện thoại đây, hầu như cô chỉ có quanh quẩn trong bốn bức tường rộng lớn, vì vậy mà Austin dạy mãi cô mới có thể hiểu được.

Austin ghi số điện thoại của mình vào cuốn sổ của Kaylin, sau đó dặn dò cô thật kĩ:

- Nếu có ý định trốn thoát phải nhắn cho anh biết nghe rõ chưa? Không được tự ý liều lĩnh.

Kaylin gật đầu nhưng sau đó cô lại viết lên cuốn sổ:

"Em sẽ không chạy trốn đâu. Anh Austin đừng lo cho em."

Nhìn thấy ánh mắt chất chứa nhiều tia hi vọng được thoát khỏi đây nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ để sống tiếp nơi này thì Austin chỉ biết thở dài. Anh chẳng hiểu được cái lí lẽ của thằng bạn thân kia. Lúc thì đối xử không bằng cầm thú, lúc thì lại bảo vệ bằng cả mạng của mình. Nhiều khi anh còn thấy Zane còn khó chiều hơn cả con gái nữa. Cũng có cho bao lời khuyên nhưng có thèm nghe bao giờ đâu. Thầm nghĩ nếu không phải là bạn thì Austin cũng chẳng có nhu cầu giảng dạy cho Zane hiểu lí lẽ trên đời này.

Tuy vậy, dù bên cạnh không còn Zane nhưng Kaylin vẫn khép nép không dám tự ý làm bất cứ điều gì. Cô chỉ ngồi nghe Austin nói, thi thoảng cần thiết mới trả lời.

Không phải vì cô không thích Austin, chỉ có điều ánh mắt đó vẫn đang dõi về cô. Chỉ cần hành động nhỏ của cô nếu không được chấp thuận thì sẽ có chuyện xảy ra. Trong căn nhà, tất cả nơi đâu cũng đều có gắn camera. Hơn hết toàn là những thiết bị tiên tiến khiến Kaylin không dám vượt quá chức phận của mình.

Chỉ có Austin, anh vẫn thản nhiên ngồi gần Kaylin. Còn cho cô xem ảnh của Y Giang, anh luôn miệng nói về cô ấy. Còn mở máy tính lên để xem các hoạt động của Y Giang trên mạng xã hội. Nhưng lạ thay là gần hai tuần rồi cô không có đăng tải bất cứ điều gì, các sự kiện cô tham gia cũng rất ít. Khiến Austin muốn có nhiều thông tin về cô hơn nhưng lại không thể.

Ngẩng đầu lên, Austin thấy Kaylin đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop, đều là ảnh của Y Giang. Austin mỉm cười xoa đầu cô rồi lại nhìn về phía màn hình:

- Cô ấy rất xinh đẹp, đúng chứ?

Kaylin lập tức gật đầu sau câu hỏi của Austin.

Hai anh em ngồi vậy mà đã đến tận buổi chiều, thậm chí còn quên luôn cả bữa trưa. Cho tới tận khi Zane về, Kaylin mới bất giác nhớ ra việc đó khiến cô đứng nép sau Austin mím môi không dám ngẩng đầu lên dì chỉ một dây.



Austin đương nhiên không hiểu, còn đi đến gần Zane vỗ vai anh, nói:

- Khoảng ba tiếng nữa tôi đi rồi, đừng có bắt nạt em gái của tôi nữa đấy.

- Em gái của cậu? Tôi cho phép à? - Zane hơi nhíu lông mày rậm của mình mà lên tiếng.

Austin cũng chẳng ngần ngại, anh khoác vai Kaylin còn tươi cười xoa đầu cô:

- Cậu không cho, em ấy cho là được rồi.

Khung cảnh dù Austin vẫn đang nở nụ cười nhưng sâu trong đó vẫn là đang đề phòng. Biết thế không thèm nói với cái tên này thì đúng hơn. Đều vô cùng đau đầu, không nên đối đầu với cái tên này làm gì.

- Nhanh thu dọn rác của cậu, biến khỏi đây.

Zane bình thản nói như không hề có chút phẫn nộ nào. Nhưng sau đó lại kéo Kaylin khiến cô suýt chút nữa ngã ngửa về đằng sau.

Austin định nói nhưng Kaylin chỉ vẫy tay chào anh, thay lời chào cho tí nữa anh rời đi. Vì vậy nên anh cũng không nói gì.

Nhìn theo bóng dáng hai còn người đó đi về phía cầu thang để lên tầng trên. Nhà có thang máy, nhưng lại muốn đi cầu thang bộ. Dù biết rõ lí do đằng sau vì sao Zane lại làm thế nhưng Austin vẫn chọn cách im lặng. Anh nhất định chẳng bao giờ làm thế với Y Giang của anh. Chỉ nhìn cô khóc anh đã đủ đau lòng rồi, đừng nói đến việc anh sẽ hành hạ cô như thế kia.

Càng nghĩ, Austin lại càng nhớ Y Giang nhiều hơn. Vậy là anh lên chuẩn bị đồ, sau đó liên lạc với người của mình. Đợi đến đúng giờ, khi đó mới xuất phát để rời khỏi nơi này.

Đúng thật là như đã giao kèo, vì vậy tuyến đường đi của Austin nhẹ nhõm và yên bình vô cùng. Chẳng có bất cứ điều gì cản trở, anh thuận lợi ngồi lên khoang mây bay tư nhân rồi rời khỏi đất Mỹ này.

Nhìn qua kính máy bay, thấy bầu trời đang về buổi tối, anh cũng cảm thấy mình nhẹ nhõm hẳn ra. Đợi anh về đó rồi, đưa Y Giang đến nơi khác, kết hôn hay sinh con gì đó trước cũng được, sau đó sẽ quay về Mahone. Đến khi đó sẽ không ai làm hại cô, cũng không thể ngăn cấm được anh nữa rồi.

Thấm thoát, suy nghĩ nhiều dần dần chìm vào giấc ngủ. Austin thoải mái nằm ngủ một giấc để đợi đến khi máy bay hạ cánh xuống nói người con gái anh yêu đang ở.