Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 204





“Kim Chí Nam, chờ tên nhóc đó bị anh Long giết chết xong, xem tôi sẽ giết ông như thế nào.

Anh ta vừa dứt lời thì Tiêu Thanh vỗ tay lên bàn, một đôi đũa bay lên, Tiêu Thanh đánh một chưởng vào đôi đũa.

Vèo vèo!

Hai chiếc đũa như bắn ra nhanh như hai mũi tên nhọn. “Không ổn. Tên đó là một cao thủ.

Sắc mặt Hình Long thay đổi, anh ta đang muốn né tránh nhưng không còn kịp nữa rồi. Chỉ thấy hai chiếc đũa một trái một phải bay tới đâm vào hai bên ngực anh ta, khiến cho cả người anh ta bay ra và bị đóng vào bức tường cách đó năm mét. Máu tươi trên ngực anh ta từ từ chảy ra. "A!"


Tiếng kêu thê lương thảm thiết cũng từ từ vang lên theo. “Ôi trời đất ơi!”

Năm vị đại ca và hơn một trăm tên đàn em, tất cả đều bị làm cho hoảng sợ ngồi dưới đất, trong mắt bọn họ trần đầy sự sợ hãi.

Có thể tùy tiện vỗ tay một cái, bắn ra một đôi đũa giết chết anh Long.

Điều này quả thật đáng sợ mà!

Yên tĩnh!

Giờ khắc này không khí trong sảnh lớn vô cùng yên lặng.

Mọi người giống như những pho tượng, ai cũng nhìn thấy anh Long bị đóng đinh trên tường mà hoảng sợ muốn chết.

Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng uy lực khi bắn ra của một đôi đũa lại còn khủng bố hơn cả viên đạn nữa.

Đây là làm như thế nào vậy?

Một đám người không ngừng gào thét trong bụng. “Tôi đã nói là đừng có gây chuyện ở trước mặt tôi, vậy mà không nghe lại còn muốn cho tôi chết. Bây giờ thì thoải mái rồi chứ hả?"

Tiêu Thanh châm một điều thuốc rồi tựa vào trên ghế anh lười biếng nhìn Hình Long. “Ha ha. Hình Long phát ra tiếng cười thê thảm khỏe miệng anh ta chảy máu, nói: “Thật sự không thể nào ngờ được mày lại là một cao thủ võ thuật. Có thể chết ở trong tay một cao thủ như mày, cũng coi như là vinh hạnh của hai anh em bọn tao “Nhưng mà mày đừng đắc ý quá sớm, sư phụ Hồng Kim Khoa của tao sớm muộn gì cũng báo thù rửa hận cho hai anh em chúng tao thôi." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!


Tiêu Thanh hừ nói: “Hồng Kim Khoa làm tay sai trong nước của người Hạ Quốc, hai anh em các người đi giúp Chu Thành Minh là muốn giúp ông chủ người Hạ Quốc đưa việc kinh doanh của mình tiến vào thị trường Cổ Cảnh đúng không?”

Hình Long nhăn mày lại. “Sao mày lại biết được?”

Tiêu Thanh lạnh lùng cười: "Cái tôi biết còn nhiều hơn những gì anh nghĩ đấy. Nếu sư phụ của anh dám đến thì tôi sẽ cho ông ta xuống dưới đó cùng với hai anh em các anh để các người nổi tiếp tình thầy trò”

Dứt lời Tiêu Thanh cầm lên một chiếc đũa và ném nó ra ngoài.

Vèo!

Chiếc đũa bắn trực tiếp vào mi tâm Hình Long khiến anh ta mất mạng.

Tất cả mọi người đều bị thủ đoạn khủng bố của Tiêu Thanh làm cho sợ hãi.

Thật lâu sau đó.

Kim Chí Nam cười ha ha nói: “Châu Lâm Vũ, anh còn dám khiêu khích không? Có giỏi thì anh khiêu khích lại lần nữa tôi xem.

Châu Lâm Vũ đứng lên, sự tức giận của anh ta không thể che giấu: “Kim Chí Nam, anh cho là chỉ với một cao thủ thì anh có thể thắng được sao? “Anh sai rồi, hoàn toàn sai rồi.” “Chúng tôi còn có chuẩn bị ở phía sau nữa, anh và những người anh đưa đến sẽ chết sớm thôi.”

Nói đến đây, ông ta hô lên: “Các anh em bên trong, mau bắt lấy bọn chúng. Các anh em ở bên ngoài cũng hãy vào đây bắt lấy chúng đi, để cho bọn chúng biết là chúng ta có chuẩn bị mà đến đây.


Lời nói vừa dứt thì năm vị đại ca bên trong và một trăm năm mươi tên đàn em đều lấy ra dao, súng và gậy.

Bên ngoài cũng có ba bốn trăm người cầm theo vũ khí trong tay hung ác tiến vào. “Này này này...

Nhìn thấy có đến bốn năm trăm người bao vây xung quanh mình, cả đám người Kim Chỉ Nam đề bị lạnh run. Nếu là dao và gậy thì có lẽ bọn họ sẽ không sợ hãi.

Nhưng mà những người này lại có ít nhất ba mươi khẩu súng trong tay.

Cho dù Tiêu Thanh có thể đánh thì cũng không thể đấu lại được nhiều khẩu súng như vậy. Một khi tất cả cùng nổ súng thì có thể khiến cho anh trở thành một cái tổ ong vò vẽ rồi. “Cậu Tiêu, làm sao bây giờ?” Kim Chí Nam luống cuống. “Ha ha.” Châu Lâm Vũ cười to: “Bây giờ biết sợ thì cũng muộn rồi, tối nay các người đừng hòng có ai có thể sống sót ra khỏi đây

Tiêu Thanh lạnh lùng cười: “Các người đều có chuẩn bị, chẳng lẽ chúng tôi lại không có chuẩn bị hay sao?” “Cái gì?”

Nhóm đại ca nhăn mày lại, đồng thanh nhau hỏi: “Các người chuẩn bị cái gì?” “Rất nhanh các người sẽ biết thôi.”

Tiêu Thanh vừa dứt lời thì có một người chạy nhanh vào trong. “Các vị đại ca, không tốt, bên ngoài có rất nhiều quân lính đến bao vây chúng ta.