Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 911





“Dừng tay lại cho tôi! Nếu còn dám chém xuống thì tôi sẽ tiêu diệt hết các người!” 
Khi những lời này vừa thốt ra, nhát kiểm đang chuẩn bị chém xuống của Muto Shinaki kịp thời dừng lại, anh ta chăm chăm nhìn sang.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc Âu phục, dẫn đầu một lực lượng cảnh sát súng vác vai, đạn đã lên nòng tiến vào với vẻ mặt lạnh lùng.

Rất nhanh! 
Nhà Matsushita bị bao vây bởi hàng nghìn lực lượng cảnh sát.


Từng họng súng đen như mực chĩa vào đầu đám người Nhật Bản bên trong.

“Cái này.

” 
Các samurai anh nhìn tôi tôi nhìn anh, mỗi người trông có vẻ sợ hãi, không khỏi lui về phía sau.

Ngay cả Matsushita hùng mạnh cũng bị sốc trước tình thế này.

“Quăng toàn bộ kiếm xuống đất cho tôi! Ngay lập tức!” 
Người đàn ông mặc Âu phục cầm đầu quát lên.

Tất cả samurai đều nhìn về Matsushita.

“Bố vợ, không phải bố đã nói chiến sự ở Sầm Độ căng thẳng, lãnh đạo sẽ mắt nhắm mắt mở mà không đối đầu với chúng ta sao? Sao mà lại mang nhiều người như vậy đến đối phó với chúng ta thế hả?” Mục Hải Long sợ hãi hỏi.


Matsushita không trả lời anh ta, thay vào đó, ông ta nhìn về người đàn ông mặc Âu phục, cười mà hỏi: “Tổng đốc, ông đang làm gì thế?” 
Tổng đốc tức giận quát: “Bảo các người buông kiểm xuống, có nghe không hả, đừng ép tôi phải hạ lệnh xuống đem các người hốt gọn thành một mẻ nghe chưa?” 
“Nếu muốn như vậy thì tôi thành toàn cho các người!”.

Cả người Matsushita chấn động, vội vàng hô: “Bỏ xuống! Bỏ kiếm xuống hết cho tôi!”.

Keng keng keng! 
Các samurai đều bỏ thanh kiếm trong tay xuống.

Toàn bộ hiện trường đột nhiên yên tĩnh hoàn toàn.

Chỉ có tiếng khóc của đứa trẻ vẫn còn kéo dài.

"Oa oa!  
Mục Thiên Lam biết rõ tổng đốc tới đây nhất định là để cứu bọn họ, cô liền khóc lớn: “Thưa ngài tổng đốc, hãy cứu con tôi.


Bọn họ để con tôi vào trong quan tài muốn đem đi hỏa táng, ngài mau chóng cứu con tôi với!” 
Tổng đốc nghe xong, tức giận hét lên: “Matsushita, ông thật điên rồ.

Nơi đây là đất Long Quốc, ông còn có thể làm xằng làm bậy hay sao?” 
“Tôi muốn ông mở quan tài ra ngay lập tức, đem đứa trẻ trả lại cho mẹ của nó, nhanh!” 
Matsushita không kêu người đi mở quan tài, ngược lại còn nói: “Ngài tổng đốc, đứa con gái Sakurako bị bọn họ hại chết, tôi không thể để con gái mình chết oan uổng mà đúng không?” 
Thẩm Thị Thu phẫn nộ nói: “Nếu đứa con gái chết tiệt của ông không giả trang làm y tá ám sát con dâu tôi thì liệu có bị bắn chết không?” 
“Bà nói láo!” 
Matsushita tức giận nói: “Đứa con gái Sakurako của tôi không thể có con, trong lòng đã có vướng mắc.

Nó rất thích trẻ con, nó giả làm y tá không phải để giết cô và con của cô mà là muốn nhìn trẻ nhỏ, bù đắp cho việc không thể sinh con dưỡng cái của nó”.