Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 930





Mục Thiên Lam đang ôm bé Lạc còn Mục An Minh thì ôm bé Doanh, hai người ngồi trong sân phơi nắng, Ngô Tuệ Lan ngồi ở một bên than thở: "An Phong ba mươi nghìn một tháng, Vũ Hân hai mươi tám nghìn một tháng, ông thông gia bốn mươi nghìn một tháng, bà thông gia năm mươi nghìn một tháng, thu nhập mỗi tháng là ba mươi triệu tiền sữa một tháng của hai đứa nhỏ đã hết nửa số tiền, số tiền còn dư hầu như không đủ cho các thành viên còn lại ăn trong vòng một tháng, ngay cả một ít tiền đi chơi cũng không có.

Sao cuộc đời này lại khổ như vậy?” 

"Mẹ không giúp con chăm sóc bọn trẻ, nếu không để con đi tìm việc làm thì cũng có thể kiếm thêm mấy chục triệu" Mục Thiên Lam nói. 
Ngô Tuệ Lan hừ: "Mẹ không chăm sóc đứa trẻ lại không thể tạo ra thu nhập cho mình, mọi người còn phải gánh thêm một thân toàn phần với nước tiểu như mẹ, nhìn thôi cũng đã thấy phiền.

Hay là mang đứa trẻ đi bán đi, có khi đổi được một ít tiền lại còn có thể giảm bớt một chút gánh nặng, các con nghĩ sao?” 
“Mẹ điên rồi! Mẹ đã không tự mình kiếm ra tiền mà còn có suy nghĩ lung tung như vậy, con cảnh cáo mẹ nếu dám bán con của con thì mẹ đừng trách con!” Mục Thiên Lam tức giận nói. 
Ngô Tuệ Lan nổi giận: "Tình cảnh của chúng ta như này, con còn không nghĩ đến sao? Bà dì tiện nhân kia của con cũng đi theo Mục Hải Long chèn ép chúng ta, không tìm được việc tốt nên chỉ có thể làm mấy công việc thấp hèn của những người phục vụ, con nói xem những việc đó thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” 
"Con đường phía trước còn rất dài, đến lúc đứa trẻ bị bệnh phải tốn không ít tiền, 
lớn lên cũng phải bỏ ra không ít để mua quần áo.


Nhất là khi đến tuổi cắp sách đến trường lại còn phải bỏ ra nhiều tiền hơn nữa.

Thu nhập của nhà chúng ta ít như vậy thì sao có thể nuôi nổi hai đứa trẻ chứ?".

ngôn tình hoàn
“Mẹ không cần phải quan tâm!” 
Mục Thiên Lam tức đến mức thở hổn hển nói: "Có thể nuôi thì vẫn nuôi, nếu thật sự nuôi không được thì con có thể không ngại mà đi xin Ngọc Huyên cho con mượn một ít tiền” 

"Nói chung là mẹ đừng nghĩ đến chuyện bán con của con, con sẽ nghĩ cách để nuôi bọn trẻ khôn lớn, không cần mẹ phải lo chuyện đó!" 
Mục An Minh cười nói: "Tuệ Lan à, bé Lạc và bé Doanh vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu biết bao, không la không khóc, sau này lớn lên chắc chắn là những đứa trẻ ngoan ngoãn, sao lại bán chúng đi chứ? Tôi cũng không nỡ làm như vậy, ở lại bên cạnh để mình chăm sóc thì sẽ tốt hơn nhiều.” 
"Ngoan thì có lợi ích gì?" Ngô Tuệ Lan tức giận nói: "Từ nhỏ Thiên Lam và An Phong đã rất ngoan ngoãn nhưng trong hai đứa nó thì có đứa nào có tiền đồ không? Nhưng nhìn Mục Hải Long kia kìa, mới bảy, tám tuổi đã chạy đến nhà chúng ta trộm tiền, sau khi bị tôi mắng một trận lại lén đi tiểu vào trong bình nước nhà chúng ta, hại chúng ta không biết mà uống phải nước tiểu của nó, đúng là hư hỏng mà.

Nhưng bây giờ nhìn lại thì Hải Long nhà người ta đã có tiền đồ, ôm đùi người Nhật Bản mà trở thành Bắc Thanh Vương, có thể kiếm đủ mọi loại tiền, chắc tài sản cũng phải hơn ba trăm tỷ rồi.”.