Dưới ánh mặt trời, cụ trang trên người y lóng lánh những quang mang hoa mỹ, áo giáp như ngọc, ngọc sáng như gương, mỗi tấm ngọc giáp đều trải qua tạo hình tỉ mỉ, tầng tầng lớp lớp ký tự cổ văn phức tạp phối hợp tương xứng, bên hông là những tua dát vàng lấp lánh càng làm nổi bật lên sự tôn sùng cao quý.
Một trận gió thổi qua, từng miếng ngọc giáp rung lên tạo nên một chuỗi âm thanh leng keng tuyệt vời.
Vũ Minh Thu vốn là một người lỗi lạc bất phàm, mặc bộ bạch chi ngọc giáp càng làm y thêm tiêu sái xuất trần.
Trong đám con gái vây quanh, rất nhiều cô không nhịn được lấy tay che miệng, ánh mắt không giấu vẻ ái mộ.
Cụ trang Ngọc Phu tinh tọa, Ngọc Hoa Minh Thu.
Đang mặc Ngọc Hoa Minh Thu, Vũ Minh Thu ngẩng đầu nhìn trời, y đã chờ đợi giờ khắc này suốt bốn năm, ai biết nỗi thống khổ y đã nếm trải, ai biết nỗi tịch mịch y đã bước qua, ai biết những dày vò y đã chịu đựng trong suốt bốn năm qua.
Bây giờ mọi thứ đều đã qua, ngày tươi đẹp của cuộc đời y rốt cuộc đã tới.
Y liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ rồi mỉm cười, nụ cười như trẻ thơ, không có chút đe dọa.
"Chết dưới tay ta, cũng coi như vinh quang với các ngươi." Giọng Vũ Minh Thu nhẹ nhàng, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng lan khắp toàn trường.
Y giơ lên tay phải, cong ngón búng ra.
Hai phiến ngọc hóa thành hai đạo lưu quang hướng hai người bắn tới.
Ngọc quang mang vẻ cổ xưa.
Hai đạo quang mang nhìn như không nhanh, nhưng làm hai người có cảm giác muốn tránh cũng không được, bọn họ hoảng sợ phát hiện thân thể mình không thể cử động.
Không... Không có khả năng!
Hai mảnh ngọc chớp mắt tới gần, hai người thậm chí có thể thấy rõ miếng ngọc mỏng manh xoay tròn mà bay tới, rõ ràng là chỉ bị lực cản rất nhỏ trong không khí.
Mục tiêu của hai tấm ngọc chính là cổ họng của hai người.
Đáng chết... Không thể nhúc nhích được.
Hai người cố gắng dùng hết sức, nhưng mặc dù đã tiêu hao bao nhiêu chân lực cũng không thể giãy ra được. Mảnh ngọc càng bay gần, trong mắt hai người càng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bỗng nhiên một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người không chút báo trước.
Người mới tới mở rộng hai tay, tựa như bức tường lấp kín khoảng không trước mặt bọn họ, lưu lại trong hai người bóng dáng cả đời không quên.
Bạch Bạch!
Hai mảnh ngọc lọt vào tay người mới tới, khi hai người còn chưa kịp phản ứng, đã hóa thành bột phấn trong kẽ tay. Người nọ buông tay, bột phấn theo gió thổi đến trước mặt hai người, nhưng bọn họ cũng không nheo mắt lại mà mở trừng mắt, ngơ ngác nhìn hình bóng trước mặt.
Thật mạnh...
Vẻ hoảng sợ trên mặt hai người lúc này còn chưa biến mất, lúc này bọn họ càng kinh hãi hơn.
Người này... Là ai?
Nghi vấn còn đang quanh quẩn trong đầu hai người thì người phía trước bỗng trầm giọng nói: "Ngươi cũng dám coi thường Thiên Huệ!"
Giọng điệu trầm thấp, xơ xác tiêu điều, tựa như dã thú rít gào, ẩn chứa sát khí và phẫn nộ, làm hai người kinh hồn táng đởm.
Bất quá từ lời này thì có thể thấy người tới là bạn không phải địch, làm hai người an tâm cũng có chút an tâm trong lòng. Chỉ là... từ khi nào tiểu thư có bằng hữu lợi hại như vậy?
Nhưng không đợi hai người kịp phản ứng, bọn họ đã bị đối phương tiện tay bắt lấy rồi ném đi.
"Tiền thúc"
Thượng Quan Tiền trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thân ảnh trước mắt kia, tràn ngập khí phách, dũng mãnh tuyệt luân, gã cơ hồ không dám tin vào mặt mình, kia... Đó là A Thiên!
"A... A Thiên!"
Người nọ quay sang, nụ cười như ánh mặt trời tràn ngập trên khuôn mặt: "Tiền thúc, đã lâu không gặp".
Thật sự là A Thiên...
Tiền thúc giống như bị sét đánh ở trong lòng, ngây ra như phỗng, lão ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc mà mang lại cảm giác rất xa lạ này. Đây mới thật là A Thiên. Ngày lão rời Tinh Phong thành, A Thiên thiếu gia vần còn đang tu luyện vũ kỹ trụ cột, đúng là A Thiên thiếu gia mà tiểu thư nhớ mãi không quên.
Nhưng mà, vì cái gì A Thiên thiếu gia trước mặt nhìn lại xa lạ như vậy...
"Tiền thúc! Tiền thúc!" Giữa không trung, Thượng Quan Uy gấp giọng hô lớn.
Tiền thúc như vừa tỉnh mộng, cuống quít giơ tay đón lấy hai người, nhưng ánh mắt lão vẫn nhìn về A Thiên thiếu gia không đổi mảy may.
"Tiền thúc, đợi lát nữa chúng ta ôn chuyện". Đường Thiên trầm mặt quay sang phía Vũ Minh Thu, lạnh giọng nói: "Dám coi thường Thiên Huệ, tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc rồi".
Vũ Minh Thu có chút kinh ngạc, y đánh giá Đường Thiên vài lần, giọng tràn ngập giễu cợt: "Từ khi nào Thượng Quan gia luân lạc tới mới cần một ngoại nhân bảo vệ mặt mũi? Chẳng nhẽ ngoài Thượng Quan Thiên Huệ, Thương Quan gia không còn người nào có thể đánh một trận ra hồn?"
Chung quanh lập tức truyền đến một trận ồn ào. Việc Vũ Minh Thu xuất hiện trước cửa Thượng Quan gia đã làm rất nhiều người chú ý, phàm là người hơi có chút thế lực đều đã chạy đến góp vui. Việc Vũ gia cùng Thượng Quan gia xung đột, đối với Anh Tiên tinh tọa, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Cơ hồ tất cả nhưng người có chút tiếng nói ở Anh Tiên tinh tọa đều đã đến xem.
Câu trào phúng của Vũ Minh Thu lại được nhiều người đồng ý. Hai năm qua đúng là Thượng Quan Thiên Huệ như mặt trời giữa trưa, đem Thượng Quan gia một lần nữa ngồi lên ghế đệ nhất Anh Tiên tinh tọa, nhưng lúc này mọi người mới thấy cái vị trí thứ nhất kia của Thượng Quan gia không cường đại như tưởng tượng.
Trước kia tất cả bọn họ đều bị sự cường hãn của Thượng Quan Thiên Huệ che mắt.
Giờ nghĩ lại, một cường giả lợi hại cũng không thể kéo lại cả một gia tộc. Đên giờ bọn họ khẳng định, Thượng Quan Tiền không nói dối, quả thật Thượng Quan Thiên Huệ không ở nhà, nếu không ồn ào đến giờ chắc chắn Thiên Huệ đã đi ra. Thậm chí một số người trong bọn họ còn nghĩ bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, không có Thượng Quan Thiên Huệ chủ trì, Thượng Quan gia trở nên suy yếu bất ngờ.
Thượng Quan Tiền thập phần chu đáo, lời nói của Vũ Minh Thu có ý hiểm ác, sao lão không hiểu, ngay cả đám người kia đang rục rịch, lão cũng nhìn thấy. Lão cũng thật không ngờ tình hình lại phát sinh kịch biến như thế này. Chỉ sợ tiểu thư cũng không ngờ, Vũ Minh Thu lại đột nhiên trở về, chỉ cần thêm hai năm nữa là Thượng Quan Trụ cùng Thượng Quan Uy có thể phát triển thành bá chủ một phương, nhưng giờ thì.. chúng vẫn còn kém một chút.
Tiểu thư...
Trong lòng Thượng Quan Tiền tuy lo lắng, nhưng trên mặt bất động thanh sắc: "Thượng Quan gia đâu có ai có thể so sánh với tiểu thư. Trước kia không có, hiện tại cũng không có. Giống như ai có thể chịu được lửa giận của tiểu thư? Châm ngòi lửa giận của tiểu thư, có ai còn sống? Vũ gia chỉ có thể kéo dài hơi tàn đợi tiểu thư trở về đi."
Chỉ mấy câu nói đơn giản đã làm cho đám tiểu tử tỉnh táo lại. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Thương Quan Thiên Huệ làm sao tạo dựng được danh vọng không ai có thể lay chuyển? Rất đơn giản, dẫn theo Thượng Quan gia Nam chinh Bắc chiến, những gia tộc hạ độc thủ với Thương Quan gia năm đó bị giết tới trên sáu nhà. Nếu không phải Vũ gia biết thời thế, chủ động co rút lại, bọn họ cũng không thể may mắn thoát được.
Vừa nghĩ tới lửa giận của Thượng Quan Thiên Huệ, mọi người xung quanh không rét mà run. Vũ Minh Thu vừa mới trở về Anh Tiên tinh tọa, rất nhiều việc y còn không biết, nhưng hai năm qua tất cả đều bị Thương Quan Thiên Huệ áp chế, sự khủng bố của nàng, không ai rõ ràng hơn bọn họ.
Tiền thúc trong lòng bình tĩnh, trầm giọng nói: "Lại nói, ai bảo A Thiên thiếu gia đây là người ngoài, A Thiên thiếu gia là thanh mai trúc mã với tiểu thư, cũng là con rể tương lai của Thượng Quan gia chúng ta, là trượng phu được chính tiểu thư lựa chọn."
Cả đoạn đường lâm vào một mảnh tịch mịch. Ngay cả đám người Thượng Quan Uy, Thượng Quan Trụ đứng sau lưng Tiên thúc cũng trợn mắt há hốc mồm.
Con rể*...
*nguyên văn là cô gia
Tất cả đệ tử Thượng Quan gia, lúc này thấy đột nhiên nhảy ra một gã con rể thì bị dọa tới mức đầu óc trống rỗng.
Sau một thoáng yên lặng, cả con đường đột nhiên nổ tung.
"Bạn trai của Thượng Quan Thiên Huệ"
"Hắn chính là bạn trai của Thượng Quan Thiên Huệ"
"Trước kia chưa từng nghe thấy bao giờ, liệu có phải hàng giả không..."
"Giả? Làm sao có thể. Trước mặt nhiều người như vậy, Thượng Quan Tiền làm sao dám bịa chuyện như thế? Nếu để Thượng Quan Thiên Huệ biết, chắc chắn người đầu tiên bị xử tội là hắn"
"Ngươi nói đúng a. Là bạn trai của Thượng Quan Thiên Huệ... Ta thật đau lòng quá..."
Đầu tiên là tiếng ồn ào rộn rã, rất nhanh sau đó đã chuyển từ ồn ào rộn rã thành tiếng rên rỉ không dứt. Thượng Quan Thiên Huệ, dung nhan xinh đẹp, khí chất vô song, là nữ thần trong lòng nam nhân cả Anh Tiên tinh tọa. Giờ nữ thần đột nhiên có bạn trai rồi. Sự thật quá phũ phàng.
Đường Thiên nghe được những lời này của Tiền thúc cũng rất sững sờ, nhưng mà, bạn trai của Thiên Huệ... Ha ha ha ha. Nói quá đúng luôn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đương Thiên tâm hồn rạng rỡ, chỉ thấy cả người như tràn ngập sức lực, dùng mãi không hết, trong cơ thể chiến ý sôi trào đến mức tận cùng.
Ai nha nha, vì những lời này, phải đem tên tiểu bạch kiểm trước mặt đánh bại a.
Ánh mắt Đường Thiên không kiêng nể gì mà đánh giá tên Vũ Minh Thu trước mặt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm như nhìn một con mồi bình thường. Hay là dùng việc đánh bại tên bảnh bao trước mặt này làm kỷ niệm cho tình cảm thuần khiết của Đường thiếu niên và Thiên Huệ thiếu nữ đi.
A, nếu Thiên Huệ có ở đây, không chừng đã vác đao xông lên rồi.
Đương Thiên nóng lòng muốn thử.
Vũ Minh Thu bỗng nhiên cười ha ha: "Bạn trai của Thượng Quan Thiên Huệ không ngờ lại là tên ngu ngốc như vậy, từ đó có thể thấy ánh mắt kém cỏi của nàng. Một đóa hoa tươi đẹp cắm trên bãi *** trâu, chà chà, trước tiên ta cứ giết tên bạn trai của nàng đi, rồi đến hảo hảo trìu mến nàng..."
Lời nói của y còn chưa dứt đã bị cắt đứt. Đường Thiên phút chốc vọt tới trước mặt y, thần tình hưng phấn gào thét: "Đừng nói nhảm nữa, tiểu bạch kiểm. Thiếu niên như thần ta đây không chờ được nữa rồi."
Vũ Minh Thu rùng mình "Thật nhanh". Thân hình y chợt động, tránh một quyền của Đường Thiên. Nhưng thân hình chưa ổn định, sau lưng đã nghe tiếng gió, Vũ Minh Thu lại giật mình, lại cuống quít né sang.
Như thế nào mà nhanh như vậy...
Vũ Minh Thu trong lòng hoang mang.
Hô, một cái bóng, không hề có dấu hiệu, xuất hiện trước mặt y, cơ hồ kề sát chóp mũi. Vũ Minh Thu trong lòng hoảng sợ, vội vàng búng tay liên lục, nhưng mấy đạo chỉ lực không trúng vào thân ảnh, nhất tề trượt ra ngoài.
Không đúng! Phanh!
Trên lưng y đau nhói, giống như bị búa tạ đánh trúng, một cỗ kình khí hung hãn tuyệt luân chui thẳng vào thể nội. Y kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn nương theo lực đánh mà xông về phía trước, kéo dãn khoảng cách.
Kình lực cổ quái.
Vũ Minh Thu đứng thẳng dậy, ánh mắt y âm trầm nhìn Đường Thiên, tay lau đi vệt máu vừa tràn ra miệng.
Tất cả mọi người đều bị kết quả chấn kinh trước mắt làm im bặt. Lúc trước Vũ Minh Thu cường hãn như thế, trấn áp toàn trường, đột nhiên chui đâu ra một thằng, chỉ một lần đối mặt đã ăn đòn bị thương.
Còn đám đệ tử, Thượng Quan gia lại bị chấn nhiếp, con rể thật lợi hại a.
"Quả nhiên cũng có vài đòn..." Vũ Minh Thu trầm giọng nói "Nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi"