Chiến Thần Bất Bại

Chương 1360: Quỳ xuống nhận tội với Hoa Quốc



“Hay! Hay lắm! Thằng ranh Hoa Quốc, nếu cậu đã dám cao ngạo như thế thì tôi sẽ khiến vùng biển Hoa Quốc của cậu máu chảy thành sông”.

Andre cầm cái kích dài, sau đó chỉ thẳng về phía Hoa Quốc.

Một luồng ánh sáng trắng chói mắt càng lúc càng sáng ở phía trước kích dài.

Đó là sát khí như đã có thực thể, đồng thời sau khi tăng thêm biên độ, những nơi nó đi qua thì chắc chắn có thứ phải chết.

“Cậu… cậu Tiêu, cẩn thận!”

Tần Vũ không khỏi hô lên.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Andre không phải đang đùa.

Chỉ cần ông ta vung cái kích này lên thì hàng nghìn người bình thường sẽ gặp tai họa.

“Andre, ông vẫn chưa đủ tư cách để giết người dân Hoa Quốc tôi đâu”.

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, sau đó giơ một cánh tay ra hét lên về phía boong tàu: “Kiếm Tần Vương”.

Sau tiếng hét của Tiêu Chính Văn, chiếc hộp gỗ cũ đó bỗng mở ra.

Kiếm Tần Vương dài gần hai mét bay ra khỏi hộp gỗ hướng thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

“Rít!”

Kiếm Tần Vương vừa vào tay thì phát ra từng tiếng rít mãnh liệt.

Vầng sáng màu bạc phát ra từ trên thân kiếm gần như bao phủ nửa bầu trời.

Kiếm Tần Vương là kiếm được các vị vua sử dụng từ xưa, mấy nghìn năm nay chưa từng đứt đoạn.

Thế nên ngoài chất liệu của kiếm Tần Vương ra còn có một đặc tính mà các bảo kiếm khác không có, đó là khí chất đế vương.

Đây là điểm đặc biệt nhất để phân biệt kiếm Tần Vương với các bảo kiếm khác.

Trong vầng sáng màu bạc đó thi thoảng nghe được tiếng rồng kêu.

Hơn nữa một hình vẽ rồng vàng cực lớn trên thân kiếm lao đến tầng mây.

Ngay khi kiếm Tần Vương vừa bay ra khỏi hộp gỗ, mấy trăm mét xung quanh đều bị sát khí bao quanh.

Dường như thanh kiếm này có thể chém đứt trời đất, như thể thanh kiếm này có thể chém xa đến hàng nghìn cây số.

Một luồng uy lực cực mạnh không khác gì uy lực của trời cuộn lấy đất trời nơi đây.

Bỗng chốc mây trời ở cả vùng biển đều đổi sắc.

Mọi người không khỏi run rẩy khi cảm nhận được luồng sát khí và uy lực vô cùng mạnh mẽ đó.

Ánh sáng trắng trên kích dài lúc nãy của Andre cũng hoàn toàn bị ánh sáng kiếm Tần Vương bao phủ.

Lúc này ngay cả Andre cũng ngây người đứng tại chỗ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Không phải ông ta chưa từng dùng kiếm Tần Vương nhưng thanh kiếm này chẳng khác nào một thanh bảo kiếm bình thường khi ở trong tay ông ta cả.

Tại sao đến tay Tiêu Chính Văn lại có thần uy như thế?

“Cậu… cậu là Thiên Tử Hoa Quốc sao?”

Andre vừa dứt lời thì lập tức cảm thấy hối hận.

Sao Thiên Tử Hoa Quốc lại có thể có sức chiến đấu hung hãn đến thế chứ?

Nếu Thiên Tử hoặc quân vương của một đất nước nào đó đạt đến cảnh giới Thiên Thần thì đất nước đó là bất khả chiến bại.

Hơn nữa Thiên Tử Hoa Quốc đạt đến cảnh giới Thiên Thần sẽ có một điềm báo cực kỳ lớn, chính là vầng sáng mặt trời.

Vầng sáng mặt trời là vào khoảnh khắc đó mặt trời sẽ chiếu sáng lãnh thổ đất nước đó suốt hai mươi bốn giờ, liên tục trong bảy ngày.

Nhưng Hoa Quốc chưa hề xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này.

Có điều, ngoài Thiên Tử có thể khiến kiếm Tần Vương phát ra thần uy đáng sợ như thế ra thì còn ai có khả năng này?

Andre có nghĩ nát óc cũng không ngờ được người thừa kế vận mệnh Hoa Quốc cũng có thể có khí mạch giống Thiên Tử.

Thế nên kiếm Tần Vương cũng trở nên vô địch khi ở trong tay Tiêu Chính Văn.

Lúc này Andre thật sự cảm thấy hối hận, bản thân ông ta không nên nói mấy lời đe dọa kia với Tiêu Chính Văn.

“Hừ, Thiên Tử Hoa Quốc tôi sao có thể là người mà một người nước ngoài gian xảo như ông có thể tùy tiện gặp chứ?”

Tiêu Chính Văn khinh thường nói.

Người nước ngoài gian xảo?

Andre suýt thì hộc máu, ông ta là cường giả cảnh giới Thiên Thần, không phải là gian xảo gì đó!

“Andre, ông có tin thanh kiếm này của tôi có thể san bằng một nửa Âu Lục không?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy đe dọa ông ta hệt như dáng vẻ lúc nãy của Andre.

Nghe anh nói thế, trán Andre toát đầy mồ hôi lạnh.

Một khi Tiêu Chính Văn vung thanh kiếm này lên thì quả thật có thể bay từ Hoa Quốc đến Âu Lục.

Chém một kiếm này xuống thì một nửa người bình thường ở Âu Lục sẽ gặp tai họa.

Xét cho cùng sau khi thêm trận pháp vào thì kiếm khí có thể vung đến hàng nghìn cây số hệt như chém đứt một cái gì đó gần trong gang tấc.

Nhưng Tiêu Chính Văn làm thế cũng đồng thời gây sự chú ý của các cường giả ở cảnh giới cao hơn Thiên Thần.

Làm thế là đang phá vỡ quy tắc quốc tế, hơn nữa phá vỡ quy tắc cường giả cảnh giới Thiên Thần không thể can thiệp vào chuyện thế tục.

“Cậu thanh niên, cậu… cậu có nghĩ nếu cậu làm thế thật thì cậu sẽ trở thành kẻ thù chung của thế giới không?”

Sắc mặt Andre vô cùng khó coi nói.

“Kẻ thù chung của cả thế giới? Ha ha!”

Tiêu Chính Văn ngửa mặt lên trời cười nói: “Ông giết người dân Hoa Quốc thì hợp lý, là chuyện đương nhiên, còn tôi tàn sát Âu Lục lại là kẻ thù chung của thế giới à?”

“Ông nói hay lắm, vậy hôm nay tôi muốn làm kẻ thù chung của thế giới, phải khiến Âu Lục ghi nhớ đời đời”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn bỗng giơ kiếm Tần Vương trong tay lên.

“Keng!”

Kiếm Tần Vương chói lọi phát ra một tiếng vang thê lương phá tan không khí.

Mặc dù nhát kiếm này chưa chém xuống nhưng hầu như tất cả mọi người đều có thể nghe thấy vô số sinh linh sắp chết dưới kiếm kêu gào thảm thiết.

Andre sợ hãi, thậm chí ông ta không dám nói một câu.

Nếu Tiêu Chính Văn vung kiếm này ra thật thì ông ta chính là kẻ tội đồ của cả Âu Lục, bị mọi người ghi vào sách sử, bị hàng nghìn thế hệ đời sau mắng nhiếc.

“Quỳ xuống!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng quát.

Andre run rẩy ngẩng đầu lên, thù hằn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Ông lão gia tộc Kyle đó vịn vào lan can trên tàu, nước mắt giàn giụa.

Omar quỳ gối hướng về phía thầy của mình.

Một tiếng phịch vang lên, Andre khuỵu gối xuống trước vô số ánh nhìn.

“Xin cậu hãy giơ… giơ cao đánh khẽ!”

Andre quỳ xuống thật rồi.

Sứ giả hòa bình, cường giả cảnh giới Thiên Thần duy nhất của Âu Lục nghênh ngang trong giới thế tục đã quỳ gối.

Andre không sợ chết nhưng ông ta không thể chịu đựng được khiến cả Âu Lục bị bêu danh là giết hại nhiều người vô tội chỉ vì trách nhiệm của một mình ông ta.

Thậm chí sẽ khiến gia tộc Kyle bị chín gia tộc lớn khác ở Âu Lục cùng nhau tiêu diệt.

Andre vừa quỳ xuống, các thành viên khác của gia tộc Kyle cũng lần lượt bật khóc đau đớn.

Đây không chỉ là nỗi sỉ nhục của gia tộc họ mà là nỗi sỉ nhục của cả Âu Lục.

Andre được hàng nghìn người Âu Lục kính ngưỡng, được vô số người tôn thờ thế mà lại quỳ gối trước mặt một thanh niên Hoa Quốc không biết tên.

“Người… người đó là Andre đấy! Thế mà quỳ xuống thật kìa!”

Cừu Viễn Hàng ngạc nhiên nhìn Andre trên mặt biển, cực kỳ hãi hùng nói.

Câu nói của ông ta như sấm chớp làm rúng động trái tim của mỗi người Âu Lục có mặt ở đây.

Đây là đang nhắc lại nỗi sỉ nhục của họ.

Là đang nhắc nhở họ Andre thua rồi, từ nay về sau Andre sẽ bị Hoa Quốc giẫm đạp dưới chân mãi mãi.

Cả Âu Lục họ không còn ai có tư cách khiêu khích Hoa Quốc nữa.

“Tôi đã nói rồi mà, mọi chuyện đều đã có cậu Tiêu giải quyết”.

Lúc này Tần Vũ cũng chắp hai tay ra sau lưng kiêu ngạo đứng ở mũi tàu.

Lúc này anh ta rất tự hào vì mình là người Hoa Quốc, càng cảm thấy vinh hạnh mình là chiến hữu kề vai sát cánh chiến đấu với Tiêu Chính Văn.

Không chỉ là anh ta mà mỗi người dân Hoa Quốc có mặt trên tàu cũng cảm thấy vui sướng.

Tinh thần và tâm trạng của mỗi người đều thay đổi.

“Mau nhận sai với người dân Hoa Quốc!”

Tiêu Chính Văn chỉ vào hướng Đông Nam của Hoa Quốc.

Rắc rắc rắc!

Andre siết chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc, ngực phập phồng lên xuống.

“Cậu… cậu… bắt nạt người quá đáng”.

Andre không cam lòng ngẩng đầu lên tức giận nhìn Tiêu Chính Văn.