Chiến Thần Bất Bại

Chương 1371: Hạng Vương



Helrod đứng lên nói: “Cậu Tiêu, mời!”

Mọi người đi đến sảnh lớn bữa tiệc trên tầng cao nhất.

Lúc này xung quanh đã có không ít những người ở thế hệ trẻ của gia tộc Rhodes.

Helrod và Tiêu Chính Văn vừa bước vào sảnh lớn, mọi người đồng loạt đứng lên chào Tiêu Chính Văn.

Nhìn tình hình này chắc hẳn là do Helrod cố ý sắp xếp.

Dù sao tiếp xúc với những người như Tiêu Chính Văn cũng có lợi cho thế hệ trẻ của gia tộc Rhodes.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Helrod giới thiệu với Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn tỏ ý mong sau này Tiêu Chính Văn có thể quan tâm đến thế hệ trẻ gia tộc Rhodes nhiều hơn.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nhưng vẫn còn nhớ những chuyện liên quan đến ngoài lãnh thổ mà Helrod nói lúc nãy.

Trước đây Tiêu Chính Văn cũng từng tìm hiểu từ chỗ thủ trưởng, bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ đều là chiến trường Tu La, có giết bằng vũ khí lạnh, cũng có hủy diệt bằng vũ khí nóng.

Nhưng chưa từng nghe nói ngoài lãnh thổ có sự tồn tại cao hơn cường giả cảnh giới Thiên Thần một bậc.

Càng chưa từng nghe nói thế lực ngoài lãnh thổ có thể tung hoành khắp thế giới.

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, lúc Tiêu Chính Văn được mời đến phòng khách lần nữa thì mới nhắc lại chuyện chiến trường ngoài lãnh thổ.

Helrod thở dài nói: “Cậu Tiêu, bốn chiến trường lớn mà cậu nói thật ra là bốn lối vào lớn ngoài lãnh thổ, ngoài lãnh thổ thực chất không phải là bốn chiến trường lớn”.

“Đó là một vùng đất rộng lớn, cường giả ở đó cực kỳ nhiều, tôi tin chắc cậu Tiêu có thể nhận ra thứ này”.

Helrod lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong két sắt ra rồi đưa cho Tiêu Chính Văn.

Nhận lấy hộp gỗ nhỏ này, Tiêu Chính Văn hơi cau mày.

Sau khi mở ra, một món đồ ở bên trong khiến con ngươi Tiêu Chính Văn co rút.

Đây là một cúc áo giáp.

Hơn nữa là cúc áo giáp từ hàng nghìn năm trước.

Trên đó có khắc một chữ “Hạng”.

Theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, trong lịch sử chỉ có một người có cúc áo giáp này thôi, đó chính là Hạng Vương vô cùng kiêu ngạo.

Hạng Vũ tuổi còn trẻ nhưng đã bất khả chiến bại trên thế giới.

Thế nên áo giáp chiến của ông ấy cũng khác với mọi người, trên mỗi cúc áo giáp đều khắc một chữ “Hạng”.

Đây là ký hiệu độc nhất của Hạng Vương.

Mà cúc áo giáp Helrod đưa cho anh không hề vương chút hơi thở bùn đất nào, ngược lại giống một cúc áo mới hơn.

Nhìn thấy cúc áo giáp này, Tiêu Chính Văn nhíu mày càng chặt.

“Ông cụ, đây chắc hẳn là đồ vật của Hạng Vũ ở Hoa Quốc tôi, nhưng… hình như thứ này không phải là văn vật được khai quật”.

Tiêu Chính Văn nghiêm nghị hỏi.

Helrod mỉm cười nói: “Tôi tình cờ có được nó vào bốn năm trước, tất nhiên không phải là văn vật, món đồ này đến từ ngoài lãnh thổ”.

Vãi!

Tiêu Chính Văn thấy ớn lạnh, từ ngoài lãnh thổ?

Thế chẳng phải có nghĩa là Hạng Vũ vẫn luôn ở đó?

Lượng tin tức của câu nói này quả thật vượt xa toàn bộ nhận thức trước đó của Tiêu Chính Văn.

Phái Quang Minh, ngoài lãnh thổ!

Mỗi lần đều khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy mình thật nhỏ bé, thế giới này bí ẩn đến mức nào?

“Nói cách khác, những người này vẫn luôn ở ngoài lãnh thổ chứ không ở thế giới hiện thực?”

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

“Alexonge vẫn sống rất khỏe mạnh, Thành Vương Tư chưa từng qua đời, cường giả Hoa Quốc cũng vẫn luôn ở đó, chỉ là thế giới họ sống khác hẳn với chúng ta mà thôi”.

“Nhưng họ có thể ảnh hưởng đến thế giới của chúng ta bất cứ lúc nào, nhưng không được để bất kỳ ai biết được cuộc nói chuyện hôm nay của tôi và cậu Tiêu, nếu không sẽ gây ra đại loạn”.

“Ở Âu Lục cũng có số ít tộc trưởng của mấy gia tộc chúng tôi biết chuyện, tin chắc Hoa Quốc cũng có người biết. Nhưng bí mật này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không chắc chắn thế giới sẽ rơi vào một cuộc hỗn loạn chưa từng có”.

Helrod thành khẩn nói.

Tiêu Chính Văn gật đầu, thế thì chuyện của học viện võ thuật rất dễ hiểu.

Có lẽ cường giả Hoa Quốc gặp phải rắc rối gì đó ở ngoài lãnh thổ mới cho các cường giả của nước khác có cơ hội lẻn vào Hoa Quốc.

Tiêu Chính Văn cũng có thể đoán được mục đích của những người này.

Di tích Long tộc.

Hai người nói chuyện đến đêm khuya, Helrod mới đứng lên bảo quản gia dẫn Tiêu Chính Văn đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, xe chuyên dụng của gia tộc Rhodes đưa Tiêu Chính Văn về lại khách sạn Ritz.

Mặc dù hai người chưa đạt được thỏa thuận nào nhưng giữa hai bên đã có mối liên hệ bước đầu.

Helrod cũng không giấu giếm Tiêu Chính Văn gì cả, thậm chí ngay cả vài tin tức nội bộ đủ để làm chấn động thế giới cũng nói hết cho anh.

Đến khi tiễn Tiêu Chính Văn đi rồi, Emily mới đến cạnh Helrod nói: “Ông nội, hôm qua ông nói cho Tiêu Chính Văn nhiều bí mật như thế sẽ không ảnh hưởng không tốt cho gia tộc chúng ta chứ?”

Helrod lắc đầu nói: “Cháu gái ngốc, lẽ nào cháu vẫn chưa nhìn ra thế giới bây giờ sắp bước vào một sự thay đổi lớn à? Mấy cường giả ngoài lãnh thổ đó một lòng muốn nuốt chửng Hoa Quốc”.

“Nhưng mấy ngàn năm trở lại đây, biết bao nhiêu người có ý đồ này, có biết bao nhiêu người làm việc đó nhưng cuối cùng thì sao? Hoa Quốc vẫn hưng thịnh”.

“Chúng ta đang ở Âu Lục nhưng gia tộc chúng ta có thể duy trì được đến ngày hôm nay là vì chúng ta chưa bao giờ nghĩ mình là người Âu Lục”.

Vừa nói, Helrod vừa lấy một mũi tên ra nắm chặt trong tay.

Nếu Tiêu Chính Văn nhìn thấy mũi tên này chắc chắn có thể nhận ra đó là vật tín của vua Hung Nô.

“Chúng ta… chúng ta không phải là người Âu Lục ư?”

Emily kinh ngạc nhìn Helrod.

“Hơn một nghìn năm trước tổ tiên chúng ta dẫn bộ tộc đến vùng đất này, còn chinh phục được nơi này, gia tộc chúng ta là phân nhánh của Hung Nô nên chúng ta không phải là người gốc Âu Lục”.

“Thời gian chưa bao giờ lên tiếng nhưng có thể khiến tất cả mờ nhạt. Đến bây giờ không ai biết nguồn gốc thật sự của chúng ta, nhưng bản thân chúng ta phải luôn nhớ chúng ta không thuộc về nơi này”.

“Tương lai gia tộc còn phải dựa vào cháu, cháu là niềm hy vọng duy nhất của gia tộc chúng ta, thế nên có vài chuyện cháu nên biết. Tuy rằng Tiêu Chính Văn đến từ Hoa Quốc, nhưng lại có chung nguồn gốc với chúng ta, qua lại với cậu ta mới là lối ra thật sự của gia tộc chúng ta”.

“Trong một trăm năm sau này, thế giới chắc chắn sẽ xáo trộn lần nữa, không ai có thể đảm bảo rằng Hoa Quốc sẽ không bộc lộ tài năng”.

Helrod nhìn về phía đằng xa nói.

Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn vừa về đến căn phòng tổng thống mà Trần Khai Quốc sắp xếp cho anh, phục vụ là một người thanh niên bước đến cửa phòng với khuôn mặt sưng húp, đầu còn quấn băng gạc.

“Anh Tiêu, có một người tên là Filkant mong được anh tiếp đón”.

Người phục vụ đứng ở cửa nói với Tiêu Chính Văn trong phòng.

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, Filkant tìm mình làm gì thế?

“Cho hắn vào đi”.

Không lâu sau, Filkant thận trọng bước vào phòng khách.

Vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn, hắn đã quỳ xuống đất: “Anh Tiêu, anh đừng hiểu lầm, tôi cố ý đến để xin lỗi anh”.

Thấy Filkant cung kính với mình như thế, Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Đứng lên đi”.

Filkant vừa đứng dậy vừa lấy một tấm thẻ màu xanh nhạt trong túi ra, hai tay đưa đến trước mặt Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, không biết anh từng nghe nói đến học viện võ thuật Âu Lục chưa? Chỗ tôi có một tấm thiệp mời”.

“Nếu anh Tiêu không chê thì tôi sẵn lòng đưa nó bằng hai tay cho anh”.

Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn tấm thiệp mời, giống hệt với tấm thẻ mà Emily đưa cho anh một ngày trước đó, nhưng cũng hơi khác đó là thiếu ký hiệu tấm khiên.

Hiển nhiên hai cái này có sự khác biệt rất lớn.

“Tôi đã có rồi”.

Tiêu Chính Văn lấy tấm thiệp mời màu xanh nhạt mà Emily tặng cho anh ra, sau đó lắc trong tay.

Nhìn tấm thiệp mời trong tay Tiêu Chính Văn, Filkant giật mình, sau đó cười gượng gạo.

Người muốn nịnh bợ những người giống Tiêu Chính Văn không phải là ít.

Thế là hắn tiến lên trước một bước cung kính nói: “Anh Tiêu, ngoài thiệp mời, tôi còn một phần quà muốn tặng anh”.