Chiến Thần Bất Bại

Chương 1417: Chém liên tiếp tám Thiên Thần



Nghe nói thế, ông lão họ La mới chắp một tay sau lưng chậm rãi bước ra.

Nếu là người ở thế hệ trước gặp người này thì nhất định sẽ hoảng sợ mềm nhũn hai chân.

Người này mới là nhân vật linh hồn của trận tông Hoa Sơn.

“Tôi nghĩ chắc có lẽ cậu đã từng nghe đến tên của tôi – La Thiên Vũ, có thể khiến tôi đích thân ra tay với cậu cũng xem như là vinh hạnh của cậu. Bây giờ người có tư cách chết trong tay tôi đã không nhiều nữa”.

La Thiên Vũ chắp hai tay sau lưng, kiêu ngạo nói.

“Thế à? Tôi muốn xem xem ông giết tôi thế nào”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn vung thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay ra.

“Bùm!”

Một luồng sáng bạc bắn thẳng về phía ông La.

Ngay khi một tay ông La vẽ ra vòng tròn để đỡ đòn Tiêu Chính Văn bằng ánh sáng màu vàng, con dao quân đội năm cạnh trong tay khác của Tiêu Chính Văn cũng phóng ra.

Mục tiêu không phải là ông La mà là bảy cường giả Thiên Thần đã bị thương nặng kia.

“Thằng nhãi, cậu dám?”

Ông Hứa và ông Triệu lập tức phản ứng lại, chiêu này của Tiêu Chính Văn là kế dương đông kích tây.

Nhưng mọi chuyện đã muộn rồi.

Con dao quân đội năm cạnh mang theo uy lực cực mạnh của trời đất lao thẳng qua cổ họng bảy người đó.

Bảy đầu người lập tức bay thẳng lên không trung.

Sau đó bảy thi thể ngã xuống sân.

“Tiêu Chính Văn!”

Ông Hứa nghiến răng kêu ken két.

Dám chém bảy cường giả cảnh giới Thiên Thần trước mặt bọn họ.

Hơn nữa ở đây còn có một vị Thiên Thần huyền cấp hai sao.

Dù là Thiên Thần huyền cấp hai sao vừa đột phá cũng không thể bị một Thiên Thần một sao giết chỉ bằng một đòn.

Lẽ nào Tiêu Chính Văn đã mạnh đến mức này rồi sao?

Lòng ông Triệu không khỏi hơi chùng xuống.

Xem ra cụ ta đã xem thường Tiêu Chính Văn quá, đừng thấy họ nhiều người mà lầm, trận chiến hôm nay e là khó lường trước được thắng thua.

Nếu cụ ta là Tiêu Chính Văn, đừng nói là cùng lúc giết cả bảy cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao, có thể bảo toàn được mạng sống đã là một kỳ tích rồi.

“Ầm!”

Một luồng sấm lao đến chỗ Tiêu Chính Văn từ trong lòng bàn tay ông La.

Lúc này Tiêu Chính Văn đã không thể phân tâm để đối phó với cụ ta, thà chịu một đòn nặng nề của ông La, cũng phải tiêu diệt người thứ tám.

Nếu không với tình hình kẻ địch mạnh, Tiêu Chính Văn sẽ rơi vào kết cục chết.

“Xoẹt!”

Lúc con dao quân đội năm cạnh bay về phía người thứ tám, Tiêu Chính Văn cũng lắc thanh giáo dài Liệt Long trong tay, chỉ thấy thân giáo bỗng nổ tung ra mấy chục mét.

Ngay lúc người kia tránh được con dao quân đội năm cạnh, thanh giáo dài Liệt Long đâm thẳng vào ngực người đó.

“Phụt!”

Máu văng ra rơi xuống đất, cùng lúc đó một đòn của ông La đánh trúng vào phía sau lưng Tiêu Chính Văn.

“Phụt!”

Tiêu Chính Văn cũng phun ra một ngụm máu.

Cũng may hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn không ngừng bổ sung sức sống cho anh.

Nếu không chỉ với một đòn này cũng có thể khiến máu Tiêu Chính Văn vương vãi khắp nơi.

“Giết cậu ta!”

Hai mắt ông Hứa đầy máu, đỏ ngầu.

Máu của tám cảnh giới Thiên Thần đã rơi xuống đây.

Đó là nền móng hơn một trăm năm của Hoa Sơn, dù cường giả ngoài lãnh thổ quay về, trong trường hợp tình hình xoay chuyển, tám cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng là một lực lượng không thể khinh thường.

Họ cứ thế chết hết dưới một đòn của Tiêu Chính Văn?

Ông Hứa, ông Triệu và ông La là người dẫn dắt mười một người này đều phải chịu trách nhiệm không hề nhỏ, khi trở về Hoa Sơn chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

Ông Hứa định đưa thanh kiếm dài ra, nhưng ông La đã giơ tay ngăn lại.

Sau đó lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, cậu đúng là rất mạnh, chỉ là không biết nếu cậu gặp phải ba kẻ địch mạnh nhất cùng một lúc thì cậu sẽ thế nào?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy ông La không tiến đến mà lùi lại, một màn sương mù dần dâng lên từ dưới chân cụ ta, sau đó bao trùm hết cả mấy cây số quanh đó.

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.

Chỉ thấy không gian trong màn sương mù lay động, sau đó một bóng người màu xám bước ra từ trong màn sương.

Một bóng người cao lớn mặc áo giáp chiến cổ xưa của Âu Lục, tay cầm một thanh giáo dài hơn mười hai mét.

“Spartacus?”

Con ngươi Tiêu Chính Văn không khỏi co rụt.

Đây là nhân vật huyền thoại nhất của Âu Lục.

Nghe nói năm đó hắn chống lại cả đại quân một trăm nghìn người của Ba Tư ở cửa Ôn Tuyền chỉ với ba trăm người.

Hơn nữa cuối cùng một mình hắn chiến đấu rồi cùng hủy diệt với mấy trăm cao thủ Ba Tư.

Có thể nói người này còn đáng sợ hơn cả Ahexangin.

Một bên khác, một bóng người cao lớn mặc áo giáp màu bạc, tay cầm con dao Thanh Long Yển Nguyệt, cũng xuất hiện trong màn sương.

Bóng người đó chỉ đứng chỗ kia cũng khiến người khác cảm nhận được cảm giác bức bách cực mạnh.

Bóng người cuối cùng xuất hiện khiến con người Tiêu Chính Văn không khỏi co rụt.

Từ trước đến giờ Tiêu Chính Văn trải qua vô vàn cuộc chiến, chưa bao giờ biết sợ.

Dù là khi bị mười mấy cường giả cảnh giới Thiên Thần vây tấn công, Tiêu Chính Văn cũng chưa từng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Nhưng người này xuất hiện lại khiến vẻ mặt Tiêu Chính Văn cứng đờ.

Thân hình cường tráng cầm con dao Thanh Long Yển Nguyệt, khí thế mạnh mẽ như thể uy lực của một người đủ để làm chấn động cả đội quân một triệu người.

Trời đất cũng có thể lay động.

Tiêu Chính Văn không cần đoán cũng biết người này là Quan Vũ nổi tiếng lừng lẫy.

Chỉ với hai người Quan Vũ và Spartacus cũng đã khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy áp lực, nhưng bóng người cuối cùng mới phiền phức nhất.

Mặc dù hơi thở trên người hắn không mạnh bằng hai người kia, trông có vẻ vô cùng bình thường, rất giống người bình thường, nhưng người đó lại có khuôn mặt giống hệt Tiêu Chính Văn.

Đúng thế!

Người đó chính là bản thân Tiêu Chính Văn.

Thảo nào ông La nói đây là ba kẻ địch mạnh của Tiêu Chính Văn.

Mặc dù anh không biết rốt cuộc ông La đang dùng thủ đoạn gì, nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã rơi vào thế nguy hiểm.

Ba người chậm rãi bước ra khỏi màn sương, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó đòn tấn công chí mạng của ông Hứa và ông Triệu cũng lao đến.

Vì đã có bài học trước đó nên uy lực của đòn tấn công này mạnh hơn nhiều.

Dường như mỗi một đòn đều có khí thế xung khắc với trời đất, núi non.

Nhất là ông Triệu, bốn thanh kiếm như mang theo uy lực xé nát hư không chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Thanh kiếm dài trong tay ông Hứa mang theo từng đợt sấm chớp đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Chỉ trong thoáng chốc, nhiệt độ xung quanh tăng lên rất cao, hàng nghìn thiên lôi cuồn cuộn đánh xuống.

Uy lực có thể sánh với Lôi Hải ở Côn Luân.

Tiêu Chính Văn học theo dáng vẻ của ông La, một tay vẽ một vòng tròn trước mặt, một luồng sáng vàng đổ xuống từ chín tầng mây hấp thụ tất cả đòn tấn công vào trong ánh sáng vàng.

Nhưng không để Tiêu Chính Văn phản ứng lại lần nữa, một con dao Thanh Long Yển Nguyệt lao đến.

Uy lực của con dao vô cùng hung bạo, dường như một dao này có thể chém đứt cả trời trăng.

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, chắc chắn không thể phòng ngự đòn tấn công này.

Anh vội lách người sang một bên, đồng thời điểm nhẹ con dao quân đội năm cạnh lên thân dao, cơ thể cũng bay ra sau theo dư chấn của phản lực.

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chưa đứng vững lại thì một vầng sáng màu bạc từ không trung rơi xuống, mạng kiếm dày đặc như mạng nhện bao phủ xuống, những nơi kiếm quang đi qua, hư không đều xiêu vẹo.

Một tấm mạng kiếm vô biên quấn lấy Tiêu Chính Văn vào trong.