Chiến Thần Bất Bại

Chương 1423: Nhân Vương



Tiêu Chính Văn có năng lực lĩnh ngộ cao đến mức có thể cùng lúc biến chiêu thức của người khác thành của chiêu thức của mình trong lúc ra đòn sao?

Nếu như ông Triệu không trúng cú đánh vừa nãy thì cụ ta hoàn toàn có thể đỡ được đòn của Tiêu Chính Văn.

Nhưng vấn đề là toàn bộ phần cơ thể bên phải của cụ ta đã bị đánh gục, một cánh tay của cụ ta yếu ớt buông lỏng bên người, tay còn lại thì không một tấc sắt, đừng nói là thanh kiếm mà ngay cả một mảnh sắt cũng không có.

Đỡ thanh giáo của Tiêu Chính Văn bằng tay không, chẳng khác nào dùng tay không đi bắt lấy một quả bom nguyên tử.

Nhưng ông Triệu không còn sự lựa chọn nào khác, đường lui phía sau đã bị phong tỏa, xoay người lại thì phải đối diện với sự tập kích của những con dao quân đội năm cạnh, vậy chẳng khác nào thập tử nhất sinh.

“Dù tôi có chết cũng phải kéo theo cậu chôn cùng!”

Mặt mũi ông Triệu méo xẹo.

Cụ ta tung người đánh về phía Tiêu Chính Văn, lúc này ông Triệu chỉ có một suy nghĩ, dù có bị Tiêu Chính Văn đâm vào, cụ ta cũng phải dùng một đòn để đánh chết thằng ranh đáng ghét này!

“Chủ thượng, ông ta muốn một mạng đền một mạng!”

Độ Thiên Chân Nhân quan sát cuộc chiến từ phía xa, nhìn thấy ông Triệu như mũi tên rời cung bay thẳng về phía Tiêu Chính Văn, cụ ấy sốt ruột xông về phía Tiêu Chính Văn rồi hét lớn…

Tiêu Chính Văn sao có thể nhìn không ra được ý đồ của ông Triệu, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao.

Muốn giết ông Triệu thì bây giờ là cơ hội duy nhất, nếu như Tiêu Chính Văn thu đòn rút lui thì ông Triệu có thể nhân cơ hội này mà chạy thoát.

Một nhân vật nguy hiểm như vậy nếu để cụ ta chạy thoát thì sẽ không bao giờ có những ngày yên ổn nữa.

Mặc dù hai bên chỉ giao đấu mấy đòn, nhưng mỗi một đòn đều có thể lấy mạng người, cao thủ thật sự chưa bao giờ cần đến một trăm hay một ngàn đòn để chém giết nhau.

Mà thường chỉ cần một đòn đã có thể quyết định sống chết, một giây đã quyết định được thắng thua.

"Giết!"

Tiêu Chính Văn cũng giận dữ rống lên, thanh giáo dài trên tay phát ra ánh sáng chói mắt!

Đòn đánh này buộc phải kết liễu mạng sống của ông Triệu!

"Giết!"

Ông Triệu cũng lớn tiếng hét lên, trên bàn tay trái lại phóng ra một tia sáng nhẹ!

Cụ ta hội tụ tất cả những gì đã học trong lòng bàn tay.

Chỉ cần cú này đánh vào người Tiêu Chính Văn, ông Triệu tin chắc rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết.

Cho dù chết cụ ta cũng phải kéo theo Tiêu Chính Văn!

Trong nháy mắt hai luồng sáng trắng gần như đã sắp va vào nhau.

Đột nhiên, một đóa hoa sen trắng xuất hiện giữa hai luồng sáng trắng.

Một thanh niên áo trắng, mái tóc đen óng ánh như thác nước, ngồi trên đài sen, chỉ tay một cái, chín ngôi sao lập tức tản ra.

Đồng thời, một ngón tay khác của bàn tay còn lại cũng chỉ ra, lập tức phong tỏa các mạch huyệt lớn của ông Triệu, ánh sáng trên lòng bàn tay ông Triệu cũng tan biến ngay sau đó.

Bởi vì quán tính, nên Tiêu Chính Văn và ông Triệu đã va mạnh vào nhau, sau một tiếng “bịch” cả người ông Triệu bay thẳng ra ngoài.

Tiêu Chính Văn cũng phải lùi về phía sau mấy bước!

Khi anh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ông nội của mình - Tiêu Long đang đứng phía sau thanh niên đó một cách nghiêm nghị!

Người có thể khiến ông nội anh kính nể như vậy, chỉ có thể là Sáng Thế Chủ!

“Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh, Hạo Thiên!”

Sự xuất hiện của Hạo Thiên đã khiến Thiên Tử - người đang quan sát trận đấu của Tiêu Chính Văn trước màn hình, gần như hoàn toàn tuyệt vọng.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên đài sen trắng, người đó cũng đang nhìn về phía anh.

"Không phục à?"

Giọng nói của Hạo Thiên cực kỳ nhẹ nhàng và dễ nghe, âm thanh đó thậm chí không giống như giọng nói của một người đàn ông.

“Dựa vào đâu mà phải khuất phục? Ông lại là thằng nào nữa đây?”

Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa đánh một đòn về phía Hạo Thiên.

Nếu đã là người giúp ông Triệu thì cho dù là đồng đội cũng được, đồng minh cũng xong, đều phải ra tay thì cần gì khách sáo?

Tiêu Long vừa định tiến lên ngăn cản, nhưng đã quá muộn, bóng dáng Tiêu Chính Văn như mũi tên rời cung bắn về phía Hạo Thiên.

“Cậu cho rằng giết được mấy kẻ tầm thường này thì giỏi lắm sao?”

Hạo Nhiên chỉ tay ra, trong không khí đột nhiên bộc phát ra một luồng khí lớn.

Trên bầu trời như xuất hiện cảnh tượng ánh sáng trắng hình tròn, không có bất kỳ tiếng vang hay bất kỳ hiện tượng kỳ lạ nào cả.

Giống như một viên đá rơi xuống đầm, tạo ra một làn sóng trong không khí.

Cơ thể của Tiêu Chính Văn như bị một thiên thạch va vào, rồi rơi xuống với một tốc độ cực nhanh.

"Chủ thượng!"

Độ Thiên Chân Nhân nhìn thấy Tiêu Chính Văn nặng nề ngã xuống đất rồi nôn ra một ngụm máu, cụ ấy đang định xông tới thì lại bị Tiêu Long ngăn cản.

“Chịu phục chưa?”

Hạo Thiên lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Lúc này đám người ông La cũng bị dọa toát mồ hôi lạnh, chỉ với một cái chỉ tay thôi đấy!

Hạo Thiên lại mạnh đến thế ư?

Ở trước mặt cụ ta, bản thân họ giống một con kiến thấp kém?

Nhưng điều kỳ lạ là xung quanh Hạo Thiên ngay cả một chút uy thế cũng không có, như thể cụ ta vốn hòa làm một với trời đất và tất cả mọi thứ xung quanh.

Sự xuất hiện của cụ ta và một cái chỉ tay vừa rồi giống như ý chỉ của trời đất.

Không những Tiêu Chính Văn hết sức kinh ngạc, mà ngay cả Andre đang xem phát sóng trực tiếp cũng ngạc nhiên há hốc mồm.

Phải biết rằng người bị đánh bại chỉ với một cái chỉ tay là Tiêu Chính Văn đấy!

Vậy thì người trước mặt này phải có cảnh giới cao đến cỡ nào?

Là cảnh giới Thiên Thần bốn sao hay Bán Bộ Nhân Vương?

Hay là…

Cụ ta đã đạt tới cảnh giới Nhân Vương?

Nghĩ đến đây, trong lòng Andre không khỏi trầm xuống!

Chẳng lẽ là Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh đã ra tay?

Âu Lục đã nghe được tin đồn về phái Quang Minh từ lâu, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy bộ mặt thật của Sáng Thế Chủ!

Bây giờ Andre bỗng cảm thấy kinh hãi!

Vào lúc này, tại Thiên Tử Các ở Long Kinh, đám người Thiên Tử đều lần lượt nhìn chằm chằm vào màn hình!

Một cái chỉ tay đã có thể đánh bại Tiêu Chính Văn, thực lực của người này đáng sợ đến mức nào?

Đặc biệt khi thấy Tiêu Long cũng đang đứng sau người đó, Thiên Tử không khỏi cau mày nói: “Chẳng lẽ người này chính là Hạo Thiên - Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh trong truyền thuyết?”

“Ngoài người này ra, tôi thật sự không nghĩ ra được còn có ai trên thế gian này có thực lực cao như vậy! Nhưng hy vọng người này là bạn chứ không phải kẻ thù, nếu không hôm nay vua Bắc Lương sẽ gặp nguy hiểm!”

Đại trưởng lão tông miếu lo lắng nói.

Hầu như mọi ánh mắt trên thế giới đều đang đổ dồn vào Hạo Thiên.

Sự xuất hiện của cụ ta đã gây chấn động cả thế giới!

Nhưng Hạo Thiên cũng không quan tâm, lại càng không để ý tới ánh nhìn của mọi người.

Ở đẳng cấp của cụ ta, ánh nhìn của người bình thường sớm đã không còn nằm trong phạm vi của cụ ta nữa!

"Không... Không phục!"

Tiêu Chính Văn quật cường ngẩng đầu lên.

Hạo Thiên cười nhạt, chậm rãi đứng dậy và bước xuống từ trên đài sen trắng giữa không trung như đang bước xuống cầu thang.

Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt, nhịp bước mà Hạo Thiên sử dụng chính là kiểu đi trên không được ghi chép trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục.

Không ngờ rằng kiểu đi này lại được sử dụng theo cách này?

Đều là đi trên không nhưng cách thể hiện của Hạo Thiên lại rất tự nhiên.

“Ông Triệu!”

Nghe thấy Hạo Thiên gọi tên mình, ông Triệu đã bị dọa sợ đến mức quỳ thẳng xuống đất.

Toàn thân cụ ta không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra như tắm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Ngàn năm loạn lạc, ba sao sắp xuất hiện, chẳng lẽ Hoa Sơn lại chưa cảnh cáo cho các ông biết? Thế gian sắp có đại loạn, nước ở vùng ngoài lãnh thổ quá sâu, các ông đang hiểu sai vấn đề đấy!”

Giọng điệu của Hạo Thiên bình thản nói.

“Vâng, từ hôm nay trở đi, bọn tôi nhất định sẽ… sẽ sống yên ổn trong núi, cấm cửa trong nhà!”

Ông Triệu cuống đến mức líu cả lưỡi, có thể thấy được trong lòng cụ ta đã khiếp sợ đến mức nào.

“Vậy hôm nay, các ông còn muốn đánh nữa không?”

Hạo Thiên thờ ơ hỏi.

“Xin tha mạng! xin tha mạng ạ! Chúng tôi biết lỗi rồi!”

Ông Triệu thậm chí không dám biện hộ thêm một câu nào nữa mà quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu.

Đôi mắt sáng ngời của Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào đám người ông Triệu và ông Hứa.

“Ông Triệu, ân oán thế gian nhiều vô kể, có điều thời gian trôi qua nhanh, ý đồ giết người vẫn không tiêu tan thì tai họa sẽ không ngừng ập đến!”

Hạo Thiên vừa nói vừa phất tay, cả người ông Triệu như diều đứt dây bay xa mấy chục mét, máu tươi phun trào.