Chiến Thần Bất Bại

Chương 1425: Lĩnh hội Kiếm Cảnh



Vẫn còn hơn ba mươi người ư?

Tiêu Chính Văn thầm kinh ngạc, cũng có thể nói, vẫn còn những người lợi hại hơn cả Hạo Thiên sao?

“Bọn họ cũng đang chờ đợi, đợi di tích Long tộc xuất hiện, vậy nên mỗi một người muốn có được kho báu di tích Long tộc, tới cuối cùng ngược lại sẽ mất mạng vì lòng tham, đây chính là thế sự luân hồi!”

Hạo Thiên nhìn về phía xa bằng ánh mắt bình thản, hờ hững nói…

Thật ra không phải Hạo Thiên không tranh giành, mà là đang tích góp thực lực, Tiêu Chính Văn cũng có thể nhìn ra đôi chút dã tâm từ trong ánh mắt của cụ ta.

Mỗi một chuyện cụ ta làm đều để phục vụ cho lợi ích sau cùng.

Bao gồm cả việc kết giao với Tiêu Chính Văn cũng là để mở rộng thế lực của mình.

Một nhân vật nhỏ bé không có sư môn như Tiêu Chính Văn, đứng trên lập trường của anh, chỉ cần giúp đỡ Tiêu Chính Văn, khiến anh thấy cảm kích trong lòng là đủ rồi.

Vậy nên, Hạo Thiên mới có đãi ngộ đặc biệt với Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa còn chia sẻ với Tiêu Chính Văn những điều tâm đắc của bản thân, nâng cao tâm tính của Tiêu Chính Văn, tăng cường thực lực của Tiêu Chính Văn, tới một ngày nào đó, có lẽ anh cũng sẽ là cánh tay đắc lực làm việc cho cụ ta.

Hạo Thiên tự nhận, cụ ta không phải là ba sao, không phải Phá Quân, không phải Thất Sát, càng chẳng thể là Tham Lang.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn thì khác, sự lĩnh hội của anh rất giống với Thất Sát.

Nếu như phán đoán của cụ ta ứng nghiệm, vậy thì kho báu trong di tích Long tộc không phải đã nằm một nửa trong tay rồi hay sao?

“Thiên Tinh Cửu Diệu thật ra là Thập Diệu, cậu có thể lĩnh hội ra chín sao nhưng lại không biết ngụ ý thực sự của nó!”

Hạo Thiên nói, sau đó giảng giải toàn bộ bí mật của Thiên Tinh Cửu Diệu.

Hoá ra Thiên Tinh Cửu Diệu mà ông Triệu lĩnh hội được có thiếu sót rất lớn, đây là do năng lực của cụ ta quá kém, căn bản không thể lĩnh hội được đến mức đó.

Mà Tiêu Chính Văn rõ ràng có khác biệt rất lớn với cụ ta, chỉ nghe Hạo Thiên giảng giải một lần, anh đã có nhận thức hoàn toàn mới về Thiên Tinh Cửu Diệu.

Cái gọi là Thiên Tinh thực ra chính là điều động từ trường chứa đựng trong thế giới tự nhiên, giống như việc sao trời đang tác động đến thuỷ triều trên trái đất bất kể lúc nào.

Theo năm năm tháng, loại sức mạnh này càng trực tiếp, hơn nữa uy lực cũng mạnh hơn nhiều so với việc trực tiếp điều động từ trường ở bên ngoài mấy trăm triệu năm ánh sáng.

Bởi vì vị trí trận pháp khác nhau, lại có thể thực hiện mấy chục loại biến hoá, trong mấy chục loại biến hoá lại bao gồm hàng nghìn loại biến hoá khác nhau.

Thế nhưng khởi nguồn của tất cả lại là tâm tính, là năng lực.

Tâm tính và năng lực chưa đạt, dù có nghe những thứ này thì cũng chỉ như nước đổ lá khoai, căn bản không thể hiểu nổi, càng không có cách gì vận dụng.

Vậy nên, ông Triệu lãng phí một đời cũng chỉ lí giải tới cấp độ vô cùng hạn hẹp.

Theo những gì Hạo Thiên nói, Tiêu Chính Văn lại dùng Thiên Tinh Cửu Diệu, chỉ một mũi giáo đâm ra đã khiến cho một ngọn núi nhỏ ở cách mấy trăm mét phía trước rung chuyển.

Cùng với một tiếng vang rất lớn, một ngọn núi cao hơn hai mươi mét bị chấn động tới mức đổ sụp chỉ trong nháy mắt.

Bản thân Tiêu Chính Văn cũng hơi kinh ngạc nhìn thanh giáo dài Liệt Long trong tay, bởi vì thanh giáo này chỉ là một đòn đánh rất tuỳ ý, Tiêu Chính Văn thậm chí căn bản không dùng lực!

Loại uy lực này vượt xa so với nhận biết trước đó của anh.

“Rất kinh ngạc sao?”

Hạo Thiên điềm nhiên cười nói.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đâu chỉ là kinh ngạc, rõ ràng kinh ngạc tới mức sốc luôn.

“Đây chính là sức mạnh thực sự, thật ra loại sức mạnh này vẫn luôn ở trong các ngóc ngách trên thế giới, chỉ là người bình thường không thể nhận thức được sự tồn tại của nó, cái gọi là trận pháp chẳng cần phải quá cao siêu, mà là khi vận dụng sức mạnh tự nhiên, cơ thể con người cũng là một phần của tự nhiên!”

Hạo Thiên bình thản nói.

Núi không là núi, nước không là nước, tất cả đều là tự nhiên.

Đây mới là nòng cốt của trận pháp, mà tự nhiên chính là chỉ từ trường ẩn chứa bên trong vạn vật.

“Cảm ơn sự chỉ bảo của tiền bối”.

Tiêu Chính Văn chắp tay nói với Hạo Thiên.

Hạo Thiên khẽ gật đầu: “Cậu vẫn còn trẻ tuổi, nhưng thật không ngờ cậu lại có thành tựu lớn trên phương diện trận pháp, quả thực hiếm có!”

Đây là điểm mà Hạo Thiên thích nhất ở Tiêu Chính Văn.

Ở độ tuổi của cụ ta, người bình thường muốn có thành tựu cao như vậy thì cực kỳ khó.

Dù là bản thân Hạo Thiên, mặc dù tinh thông đủ các loại trận pháp trên thế gian, ngay cả bí trận Thiên Tinh Cửu Diệu của Hoa Sơn cũng rõ như lòng bàn tay.

Thế nhưng bảo cụ ta đạt đến trình độ như Tiêu Chính Văn khi mới ở độ tuổi như anh thì thật sự sẽ có cảm giác lực bất tòng tâm.

“Cảm ơn tiền bối đã khen ngợi!”

Tiêu Chính Văn điềm nhiên đáp lời.

Lúc này, bên trong hang động phía sau núi truyền tới từng tiếng sấm rền vang.

Những tiếng sấm rền vang lên không ngừng bên trong hang núi, vô số đám mây đen kịt bao phủ khắp cả động Thiên Phủ.

“Ôi, lĩnh hội cả đời này của tôi e là đều mất hết rồi!”

Hạo Thiên bình thản nói.

Từ tiếng sấm trong núi, Hạo Thiên có thể đại khái phán đoán ra được, Độ Thiên Chân Nhân đã điều động Kiếm Cảnh, xoá bỏ hết mọi văn tự trên vách đá!

Thế nhưng đối với loại người như Hạo Thiên mà nói, những lĩnh hội trong quá khứ chỉ là những thứ có cũng được không có cũng chẳng sao mà thôi.

Sau khi tiếng sấm kinh thiên cuối cùng vang lên, trong núi lập tức thổi bùng gió lớn, mưa như trút nước.

Vô số hạt nước mưa tập trung lại một chỗ, khiến cho hồ nước phía trước động Thiên Phủ chảy xiết hơn nhiều.

Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó khẽ chỉ ngón tay ra, khi một tia sáng trắng loé lên, mây đen khắp trời lập tức tản đi, mưa lớn cũng ngừng lại ngay sau đó.

Tiêu Chính Văn thấy cảnh tượng này thì không khỏi kinh ngạc.

Trước đây anh cho rằng khoảng cách giữa mình và Hạo Thiên chẳng qua chỉ là tâm tính mà thôi.

Thế nhưng hành động dùng một ngón tay để xua mây ngừng mưa này của Hạo Thiên thật sự khiến cho Tiêu Chính Văn có cảm giác không theo kịp.

Hạo Thiên cũng đang cố ý thể hiện điểm khác biệt giữa bản thân và mọi người, ngoài ra trong ánh mắt còn mang theo vẻ cao ngạo khinh thường chúng sinh.

Nếu như muốn thu phục Tiêu Chính Văn, đầu tiên phải khiến anh ngưỡng mộ.

Chỉ có như vậy mới có thể khiến Tiêu Chính Văn trở thành một quân cờ trong tay mình!

“Thật ra bất cứ ai cũng có thể làm được, cũng chẳng cao thâm gì, nghĩ cho thật kỹ, ban nãy tôi đã nói rất rõ rồi!”

Hạo Thiên chỉ lên bầu trời.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

Thế nhưng dù Tiêu Chính Văn hiểu rõ nguyên lý và bí ẩn bên trong, năng lực khống chế từ trường cũng vẫn còn thua xa so với cảnh giới của Hạo Thiên.

“Tiền bối quả nhiên kiến thức uyên thâm, vãn bối tự thấy xấu hổ vì thua kém!”

Tiêu Chính Văn gật đầu nói.

“Ừ, thật ra nhà họ Tiêu của cậu có một báu vật cực kỳ quý giá!”

Hạo Thiên bình tĩnh nói.

“Tiền bối đang nói tới Thiên Sơn Thư Lục à?”

Trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn lộ ra vẻ cảnh giác!

“Không sai, Thiên Sơn Thư Lục chính là một báu vật của thế gian, có điều, cậu yên tâm, tôi không có hứng thú với Thiên Sơn Thư Lục, chỉ là tôi muốn nói cho cậu biết, nghiêm túc nghiên cứu có lẽ sẽ mang tới lợi ích rất lớn cho cậu về sau!”

Hạo Thiên bình tĩnh nói.

Mãi tới mấy ngày sau, Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân mới chào tạm biệt Hạo Thiên.

Hạo Thiên chỉ tiễn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân ra khỏi động Thiên Phủ, sau đó biến mất vào trong dãy núi trập trùng.

Đợi Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân quay đầu lại nhìn thì sau lưng ngoài dãy núi sâu hun hút ra đã chẳng còn bóng người nào nữa.

“Hạo Thiên này không hề đơn giản!”

Độ Thiên Chân Nhân bình thản nói.

Tiêu Chính Văn không khỏi bật cười: “Sao thế, có được Kiếm Cảnh của ông ta thì thực lực của ông cũng được nâng cao lên rồi chứ?”

Độ Thiên Chân Nhân khẽ gật đầu, cụ ấy không ngờ sau khi bản thân xem Kiếm Cảnh của Hạo Thiên lại đột phá được mức cuối cùng, một bước nhảy vọt lên cảnh giới Thiên Thần!

Vừa nói tới đây, chuông điện thoại của Tiêu Chính Văn đột nhiên vang lên.

Thấy là số điện thoại lạ gọi tới, Tiêu Chính Văn lưỡng lự một lúc mới bắt máy.

“Cậu Tiêu, cứu mạng, thằng cháu ngổ ngáo của tôi gây ra hoạ lớn rồi, xin cậu Tiêu cứu lấy nhà họ Lãnh!”

Trong điện thoại vang lên giọng nói gấp gáp của Lãnh Kế Hồng…