Đường Thiên nằm sát mặt đất, hai chân phía trước, thân hình ngã ra đằng sau. Hai chân vẽ ra hai luồng quang mang trắng như tuyết đan vào nhau trên không trung, giống như một cái kéo mở ra.
Hoa Sa chỉ cảm thấy chân trái mình truyền đến một luồng kình lực mạnh mẽ. Cả thân hình bị luồng sức mạnh kinh người này hất tung lên.
Một chiêu này của Đường Thiên đã dùng toàn bộ sức mạnh. Lúc này bản thân hắn cũng không thể nào trụ vững, cả người chà sát trên mặt đất văng ra xa hơn mười trượng.
Phía sau truyền đến âm thanh của một vật nặng nề rơi xuống đất. Chỉ tiếc là bỏ lỡ cơ hội truy kích tốt thế này, nhưng Đường Thiên lập tức trấn định trở lại. Hắn có thể vừa giáp mặt mà khiến Hoa Sa thua lỗ đã không dễ dàng rồi. Đường Thiên hiểu rất rõ, cuộc chiến chỉ mới bắt đầu.
Khi Đường Thiên xoay người lại thì Hoa Sa cũng đã bò dậy từ mặt đất.
"Ta không bị hoa mắt chứ… nhất định là hoa mắt rồi…"
"Làm sao có khả năng… hắn làm sao có khả năng đánh ngã Hoa Sa…"
"Ông trời ơi… ta… ta… ta đang chứng kiến chuyện gì thế này…"
Những tiếng kinh hô tương tự nổ ra xôn xao trong đám người quan chiến đằng xa.
Mỗi một kẻ đều không thể tin được, vẻ mặt đều dại ra, những tiếng kinh hô từ miệng bọn họ vô thức tuôn ra. Một màn vừa phát sinh khiến họ hoàn toàn rơi vào hoảng loạn. Nhìn Hoa Sa giãy dụa bò dậy trên mặt đất, cả người đầy bụi bặm thì có thể thấy được cú ngã vừa rồi của gã nặng như thế nào.
"Nhìn Lăng Húc kìa!" Bỗng nhiên có một tên trong đoàn người hét lớn.
Ánh mắt mọi người vô thức mà hướng đến chỗ Hoa Dung và Lăng Húc.
************
Hoa Dung tuy không xem Lăng Húc vào đâu, nhưng tính cách gã vốn xảo trá đa nghi nên không điên cuồng tấn công như Hoa Sa vừa rồi. Thanh côn đồng trong tay gã nhanh như thiểm điện.
Côn pháp gã tu luyện có tên là Thiền Dực Côn*, là một bộ côn pháp theo đường lối linh hoạt. Nhưng càng đặc biệt là trái lại với điều đó, gã lại dùng một thanh côn đồng nặng nề vô cùng. Sức mạnh của gã không kinh khủng như Hoa Sa, nhưng lực cánh tay cũng rất kinh người. Hai yếu tố nhanh và nặng được gã kết hợp lại với nhau một cách xảo diệu, khiến người khác phải khen ngợi.
*Côn pháp cánh ve.
Tốc độ như thiểm điện, đây chính là một trong những chỗ khiến gã tự ngạo nhất. Sức mạnh của gã thua xa Hoa Sa, tương tự về tốc độ thì Hoa Sa cũng thua xa gã.
Trong năm mươi cường giả đứng đầu Phỉ Lâm tinh, kẻ mạnh hơn gã không ít, nhưng về tốc độ lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng…
Lúc này, cuối cùng gã cũng đã gặp được một người có thể chống lại gã trên lĩnh vực mà gã tự ngạo nhất.
Sắc mặt Hoa Dung âm trầm. Côn đồng trong tay gã nhanh vô cùng, bóng côn múa ra trong suốt như cánh ve. Nhưng lúc này đây, côn pháp vốn luôn thuận lợi của gã lại gặp phải sự chống trả ngoan cường.
Mũi thương đâm ra những điểm sáng. Từng điểm ánh sáng bạc lành lạnh sáng lên trong không trung. Một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám. Trong chốc lát, trước mắt gã là một biển những ánh sao mờ ảo.
Thương pháp nhanh thật!
Không ngờ côn pháp của Hoa Dung lại bị những mũi thương như biển kia cường ngạnh ngăn lại.
Làm sao có thể?
Nếu như trước đó có người nói với gã, tại Phỉ Lâm tinh có một kẻ nhanh hơn gã, hơn nữa còn là một tên vô danh tiểu tốt thì gã tuyệt đối không tin.
Nhưng một màn như thế đã xảy ra trước mắt gã.
Trở lực của những mũi thương như biển này lớn vô cùng. Thương côn giao nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào Hoa Dung cảm giác được côn đồng trên tay đánh chính xác.
Vốn nghĩ rằng nhiệm vụ lần này cùng lắm chỉ như đi dạo thôi. Bọn Hoa Dung vốn từ sớm đã có tư cách rời khỏi Phỉ Lâm tinh. Lấy thực lực của hai người, gã và Hoa Sa có thể dễ dàng ra bên ngoài tìm được một chỗ tốt trong Hắc Hồn. Một khi rời khỏi Phỉ Lâm tinh, tuy tiền có thể kiếm được nhiều hơn nhưng độ nguy hiểm cũng tăng lên, làm sao có thể thoái mái như ở Phỉ Lâm tinh.
Chỉ cần đừng trêu vào mấy tên gia hỏa kinh khủng như Tề Á, thì hai người bọn họ thỏa sức mà hoành hành.
Tên Lăng Húc kia từ đâu chui ra vây…?
Trong lòng Hoa Dung vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
***********
Đường Thiên đối mặt đánh ngã Hoa Sa khiến người ta mở rộng tầm mắt. Lăng Húc đối chiến với Hoa Dung cũng không hề rơi xuống hạ phong. Tiếng va chạm của thương và côn dày đặc như mưa, vô số tia lửa tóe ra trên không trung không dừng lại dù chỉ là một chút.
Mọi người đều há mồm trợn mắt.
Thắng lợi mỹ mãn của Hoa thị huynh đệ không xuất hiện như mong đợi, tình hình nghiêng về một bên cũng không xuất hiện như người ta nghĩ.
Đây chính là Hoa thị huynh đệ… là người có thể xếp vào năm mươi hạng đầu ở Phỉ Lâm tinh, là những cường giả cao cấp nhất tinh cầu. Bọn họ có thể hoành hành không cố kỵ ở tinh cầu này. Một thành Hắc Sơn nho nhỏ chỉ có thể run rẩy dưới chân họ.
Vậy mà, hai cường giả như thế lại bị hai thiếu niên vô danh tiểu tốt mười bảy mười tám tuổi mạnh mẽ ngăn lại…
Tiếng kinh hô dần dần lắng xuống. Mọi người phát hiện, bọn họ cần nghiêm chỉnh đánh giá lại trận đấu mà họ cho là không có gì bất ngờ này.
Hai thiếu niên kia có thể cầm cự trong bao lâu?
Hai mươi chiêu? Hay năm mươi chiêu?
Nếu hai người có thể cầm cự hơn trăm chiêu thì một trận đánh này cũng đủ để họ thành danh rồi.
Có khi nào sẽ chiến thắng không?
Trong đầu một vài bỗng nhiên hiện lên hai chữ "chiến thắng". Nhưng rất nhanh họ cảm thấy ý nghĩ này quá buồn cười nên lập tức vứt ra khỏi đầu. Hai tiểu gia hỏa cao nhất chỉ có thể đạt đến mức ngăn trở Hoa thị huynh đệ thôi. Chiến thắng hả?
Chuyện đó còn xa lắm!
Nhưng trận đấu này dần trở nên có ý nghĩa hơn.
Người xem đều phấn khích hơn.
************
Hoa Sa nhìn chằm chằm Đường Thiên. Gã vốn đã xấu xí hung ác, lúc này bộ mặt âm trầm càng trở nên đáng sợ. Phân nửa ống quần của chân trái bị rách ra. Một vết thương kéo dài từ đùi xuống cẳng chân. Dọc theo hai bên thành vết thương máu tươi tuôn ra ào ào, chảy dọc theo cẳng chân xuống dưới, làm ướt đẫm bàn chân trái.
Hoa Sa làm như không cảm giác được, đôi mắt như dã thú kia hung hăng dán lên người Đường Thiên. Gã không hề che dấu sát ý và phẫn nộ của mình, không ngờ mình lại bị thương!
Cảm giác đau đớn mãnh liệt ngược lại càng làm cho hung tính của gã bộc phát. Hoa Sa nổi giận gầm lên một tiếng, quyền trái siết lại trước ngực, chân phải đột nhiên phát lực rồi vọt về phía Đường Thiên.
Lang nha bổng nặng sáu trăm cân trong tay vung lên.
Vù vù vù!
Âm thanh trầm thấp rít lên đáng sợ khiến lòng người tê dại. Quang mang màu vàng đậm phủ lên lang nha bổng, trong nháy mắt bao lấy Đường Thiên vào trong. Phương viên năm trượng đều nằm trong phạm vi một kích này của Hoa Sa.
Sắc mặt Đường Thiên biến đổi, trực giác sinh ra cảm giác nguy hiểm. Chân lực mãnh liệt trong cơ thể hắn không tự chủ được mà bốc lên.
Đây không phải lần đầu Đường Thiên cảm thụ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt thế này!
Trong Thập Bát Đồng Nhân thất, mỗi khi hắn nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt thế này tức là hắn sắp bị loại.
Gần như trong nháy mắt, Đường Thiên quyết đoán gầm nhẹ một tiếng: "Khổng Tước!"
Ánh sáng màu lam không một tiếng động lan tràn trên người Đường Thiên với tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, trang bị Khổng Tước đã bao phủ lấy hắn. Hiện tại hắn bất chấp việc bị kẻ khác phát hiện mình là người Quang Minh võ hội bởi vì trong trận chiến này thất bại đồng nghĩa với cái chết.
Huống hồ, Đường Thiên còn muốn chiến thắng.
Ngay cả tên kia cũng không thắng được thì làm sao khiêu chiến với Tề Á?
Khổng Tước qua thời gian dài được Đường Thiên dùng võ hồn Bạch Ngân hun đúc đã khôi phục mấy phần phong thái năm đó. Đường Thiên chỉ cảm thấy một luồng chân lực cuồn cuộn vây quanh, trực giác vốn nhạy cảm lại lan rộng ra xa.
Đây chính là điểm mạnh của Quanh Minh võ hội.
Bí bảo cường đại, lực lượng bản thân và võ hồn có thể kết hợp với võ giả.
Có trang bị trên người, dũng khí của Đường Thiên sinh ra, nổi giận gầm lên một tiếng rồi nghênh đón lang nha bổng đang vung lên của Hoa Sa . Đường Thiên hạ eo xuống, lập tức tung ra một Đại Bi Chưởng.
So về sức mạnh, đến nay thiếu niên như thần chưa biết sợ một ai.
Kỹ xảo phát lực mới của Đường Thiên đột nhiên phát ra.
Một tấm bia ấn hình vuông trong suốt được ngưng tụ ra ngay trên đầu Đường Thiên.
Oành!
Hai tay Đường Thiên tê rần, kêu lên một tiếng khó chịu, mắt giận dữ trợn lên. Trung bình tấn nhìn như sắp bị phát vỡ nhưng vẫn vững vàng trụ lại.
Một luồng lực lượng kinh khủng truyền đến, hai chân lún xuống, bàn chân hoàn toàn chìm vào lớp đá xanh.
Lớp đá xanh dưới chân trong khuôn viên năm trượng hóa thành bột mịn.
Một kích này, Hoa Sa không chút lưu lực lại bị cường ngạnh ngăn lại khiến gã cảm thấy không dễ chịu chút nào, lui liền bảy tám bước mới có thể ổn định thân hình.
Đại Bi Chưởng ấn trên đầu Đường Thiên xuất hiện từng đường nứt, rắc một tiếng đã vỡ ra. Đại Bi Chưởng ấn của hắn vô cùng cứng rắn, chưa bao giờ bị phá nhưng lúc này đã vỡ nát thành từng mảnh.
Tên gia hỏa cậy khỏe này so với A Mạc Lý còn biến thái hơn một bậc.
Đường Thiên kiềm chế kinh sợ trong lòng. Thân hình run lên, bộp, bụi bặm trên người tỏa ra trong không khí, hóa thành hình người, phiêu phù rồi tan ra. Lúc này, hắn mới chậm rãi đứng thẳng dậy rồi thở ra một hơi. Đôi mắt kia chỉ còn một mảng lạnh lùng.
Hiện giờ, hai tay hắn gần như mất đi cảm giác.
Loại va chạm này thuần túy là sức mạnh mà không hề có một chút tiểu xảo nào.
Đường Thiên lắc lắc cánh tay để mau chóng khôi phục cảm giác của nó. Đôi mắt nhìn chằm chằm Hoa Sa, tên kia so với mình cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nhưng nếu thêm một lần như vậy thì bản thân chắc chắn bị thương.
Hoa Sa trừng lớn đôi mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Gã lần đầu tiên gặp được một võ giả đủ sức liều mạng với mình trên phương diện sức mạnh. Hơn nữa, tên gia hỏa trước mắt có thể hình quá mức lừa người.
Còn nữa, trang bị…
Cặp mắt gã hiện lên vẻ tham lam. Trang bị tại Phỉ Lâm tinh tuyệt đối là vật phẩm hiếm thấy. Không chỉ ở Phỉ Lâm tinh, cho dù ở Hắc Hồn, thì giá của một bộ trang bị cũng rất kinh người. Mà xem ra trang bị của tên gia hỏa này thoạt nhìn không phải loại hàng phổ thông.
Tuy lực lượng của Đường Thiên làm Hoa Sa có chút kinh ngạc, nhưng gã vẫn nhếch miệng cười.
Nếu lực lượng ngươi chỉ có vậy thì ngươi chắc chắn phải chết rồi.
Trong mắt gã xuất hiện vẻ khát máu, miệng càng cười lạnh lùng.
Thịch, thịch, thịch…
Bỗng nhiên một loại âm thanh như tiếng tim đập mạnh lọt vào tai của Đường Thiên. Đường Thiên không khỏi sửng sốt, là gì vậy? Khi hắn tìm được nơi phát ra âm thanh kia thì sắc mặt biến đổi.
Là trái tim của Hoa Sa.
Đây là…
Ánh mắt hung ác độc địa của Hoa Sa lộ ra nét cười tàn nhẫn. Thân thể khổng lồ như quả núi của gã đang thu nhỏ lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Đường Thiên nhìn đến há mồm trợn mắt.
Trong nháy mắt, Hoa Sa trước mặt Đường Thiên vốn cao một thước chín lăm thu nhỏ lại còn một thước sáu.
Hoa Sa chỉ còn một thước sáu, thân hình gã không biết đã thu nhỏ bao nhiêu vòng. Không còn một chút cảm giác cường tráng, gương mặt hung dữ cũng trở nên thanh tú hơn.
Là huyết mạch sao? Đường Thiên có chút không xác định. Trực giác nhận được một cảm giác nguy hiểm từ bốn phương tám hướng ập đến.