Chiến Thần Bất Bại

Chương 1444: Chấn động Mỹ Lục



“Bốp!”

Cùng với tiếng bạt tai vang lên, Kont bị đánh ngã nhào xuống đất, lăn ra xa bảy, tám mét.

“Tôi thật sự muốn xem, khi tôi vẫn chưa đồng ý thì ai dám rời khỏi nơi này nửa bước!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Rost, ánh mắt hệt như đang nhìn một người chết.

Kont ôm lấy bên má bị đánh biến dạng, bò từ trên mặt đất lên, chỉ vào mũi của Tiêu Chính Văn gào thét: “Tiêu Chính Văn! Cậu dám đánh tôi? Tôi sẽ ra lệnh cho hạm…”

“Rầm!”

Ông ta vẫn còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên, một tia sáng trắng lao thẳng về phía Kont nhanh như điện giật.

“Rắc!”

Sau một tiếng vang rất lớn, Kont hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!

Mấy người Hằng Sơn và Rost trông thấy vậy thì kinh sợ khiếp vía.

Rost vừa liên tiếp lùi ra sau vừa chỉ vào Tiêu Chính Văn và nói: “Tiêu Chính Văn, nếu… nếu mày dám động vào tao thì Hoa Quốc nhất định sẽ…”

Chỉ là hắn vẫn còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã vung tay lên, con dao quân đội năm cạnh lao ra, cắm thẳng vào giữa trán của hắn.

Thấy vậy, mấy ông lão Hằng Sơn sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nhìn chăm chăm vào xác Rost hồi lâu mới liên tiếp lắc đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán, tự mình lẩm bẩm: “Xong rồi! Xong hết cả rồi!”

Tiêu Chính Văn lại chẳng thèm bận tâm, tiện tay cởi áo khoác ngoài trên người khoác cho Hứa Thiến.

Long Ngao chuyển động, chỉ trong nháy mắt đã giết sạch hết mấy chục tên vệ sĩ mặc đồ đen bên trong biệt thự!

Dương Linh Nhi vừa theo Tiêu Chính Văn đi ra bên ngoài vừa lo lắng nói: “Anh Tiêu, liệu chuyện này có…”

“Không sao, bất luận là ai cũng không thể ức hiếp người dân Hoa Quốc trên lãnh thổ của Hoa Quốc, đây là quy tắc!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa Dương Linh Nhi và Hứa Thiến đến trước cửa một chiếc xe thương vụ đang đỗ ngay lối vào.

Long Nguyệt tự tay mở cửa xe cho Dương Linh Nhi và Hứa Thiến: “Hai người mau lên xe đi, những chuyện còn lại không liên quan gì tới mấy người nữa!”

Sau khi hai cô gái ngồi vào trong xe, Tiêu Chính Văn mới mở cửa ghế lái phụ và ngồi vào trong.

Trên đường trở về, nghe mọi người trò chuyện với nhau, Tiêu Chính Văn mới biết cô gái tên Hứa Thiến này cũng là một người khá có địa vị.

Nhà họ Hứa là một gia tộc ở ẩn đã tồn tại rất lâu tại Kinh Nam.

Ngoài ra cũng là một thế gia võ thuật đã được lưu truyền cả nghìn năm bên trong võ tông!

Trận chiến lớn giữa cường giả vùng ngoài lãnh thổ lần này được tổ chức trên vùng đất của nhà họ Hứa, hơn nữa nhà họ Hứa cũng là một trong số các bên đứng ra tổ chức!

Dù gì trận đấu lần này cũng được tiến hành trên lãnh thổ Hoa Quốc, mà võ tông lại dốc sức vì giới chính trị, vậy nên mới tìm một số gia tộc ở ẩn lớn để làm bên tổ chức cho buổi thi đấu!

Mặt khác, làm như vậy cũng có lợi, bất luận sân bãi hay là quy tắc lập ra thì đều có thể thiên vị cho Hoa Quốc một chút!

“Tên Rost đó thật ra đang muốn thông qua tôi và Dương Linh Nhi để uy hiếp bên đứng ra tổ chức của Hoa Quốc, từ đó mở một cánh cửa thật thuận lợi cho cường giả vùng ngoài lãnh thổ của Mỹ Lục!”

Mãi tới lúc này Hứa Thiến mới nói ra mục đích thật sự của đối phương.

Rost thân là thành viên của gia tộc số một Mỹ Lục, đương nhiên sẽ không chỉ đơn giản vì thèm muốn nhan sắc của hai người họ nên mới bắt cóc bọn họ tới trang viên của mình.

Bất luận nhà họ Dương hay nhà họ Hứa cũng đều có thể tạo nên tầm ảnh hưởng nhất định với võ tông và giới võ thuật của Hoa Quốc.

Đồng thời, ông nội của Dương Linh Nhi còn là một trong số các thành viên quan trọng của Long Các!

“Anh Tiêu, anh cũng sẽ đến xem buổi thi đấu sao?”

Hứa Thiến quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, hiếu kỳ hỏi.

“Có khả năng!”

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói.

Thật ra Tiêu Chính Văn cũng rất hiếu kỳ với thực lực của cường giả vùng ngoài lãnh thổ, tới lúc đó đến quan sát trận đấu cũng là một lựa chọn không tồi!

Một mặt có thể hiểu rõ cách biệt giữa mình và đối phương, mặt khác, Tiêu Chính Văn cũng rất muốn nhìn xem rốt cuộc Từ Thiên Thuật đó là người như thế nào!

“Anh Tiêu, nếu anh cũng có thời gian tới xem chiến đấu thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi!”

Hứa Thiến vừa nói vừa đưa cách thức liên hệ của mình cho Tiêu Chính Văn.

Sau khi đưa Dương Linh Nhi và Hứa Thiến về tới nhà họ Dương, Tiêu Chính Văn mới tạm biệt và rời đi.

Trong đêm hôm đó, một tin tức động trời đã truyền tới trụ sở chính của hải quân Mỹ Lục.

“Cái gì, Rost và Kont đều bị giết rồi hả?”

Bên trong phòng tác chiến, một ông lão tóc trắng nghe thấy tin tức này thì không khỏi chấn động.

Mặc dù địa vị của ông ta ở Mỹ Lục rất cao, thế nhưng Rost cũng là một nhân vật cực kỳ quan trọng!

Ai mà không biết hắn là người thừa kế tương lai của gia tộc Rospierre chứ?

Cũng chính vì thế, địa vị của Rost ở Mỹ Lục vẫn luôn hết sức đặc thù, dù là mười gia tộc lớn của Âu Lục thì cũng phải nể mặt hắn vài phần!

Bây giờ, Rost lại chết ở Hoa Quốc, chuyện này chắc chắn sẽ tạo nên cuộc đại chiến giữa hai nước!

“Nguyên soái, là vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn của Hoa Quốc đã ra tay giết chết hai người họ!”

Một phụ tá trầm giọng nói.

“Hừ!”

Ông lão đấm thẳng lên trên mặt bàn, phẫn nộ nói: “Người đâu!”

Sau tiếng hạ lệnh, mười mấy người đàn ông da trắng đeo hàm tướng trên vai bước nhanh vào trong.

Những người này đều là nhân vật lớn nắm giữ một đơn vị hạm đội tàu sân bay, chỉ cần ông ta hạ lệnh một tiếng thì sẽ có mười mấy hạm đội tàu sân bay xông tới bờ biển của Hoa Quốc!

“Nguyên soái, Tiêu Chính Văn là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần, trước khi cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở về, chuyện này vẫn cần…”

Ông lão khẽ xua tay, sau đó cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng.

“Cảnh giới Thiên Thần! Hừ, được đấy, vậy thì tôi phải xem thử vũ khí hạt nhân có tác dụng với cậu ta hay không!”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nếu như sử dụng đến vũ khí hạt nhân thì cuộc chiến giữa Mỹ Lục và Hoa Quốc sẽ là một trận chiến diệt quốc không có giới hạn!

“Nguyên soái, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần chưa chắc đã sợ vũ khí hạt nhân, nhưng nếu như sử dụng tới vũ khí hạt nhân thì e rằng bên phía Hoa Quốc sẽ dồn toàn lực báo thù, tới lúc đó…”

“Toàn lực báo thù? Lẽ nào chúng ta lại sợ bọn chúng báo thù sao? Đi, chuẩn bị vũ khí hạt nhân! Bất luận thế nào cũng phải đòi lại công bằng cho cậu Rost!”

“Hơn nữa, dù tương lai có ra sao, Mỹ Lục chúng ta vĩnh viễn không thể bị người khác xem thường! Bất luận cường giả vùng ngoài lãnh thổ có ý kiến thế nào, là cường quốc số một trên thế giới, chúng ta buộc phải tỏ rõ thái độ!”

Đối diện với khí thế mạnh mẽ của ông lão, mọi người cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ đành làm theo ý ông ta, xin phép sĩ quan chỉ huy cao nhất sử dụng vũ khí hạt nhân để đối phó với Tiêu Chính Văn!

Ở một diễn biến khác, bên phía vùng ngoài lãnh thổ lại cử người tới.

Lần này không phải là nhân vật nhỏ bé như Trương Tử Trần, mà người tới là một trong số những cường giả của Hằng Sơn ở vùng ngoài lãnh thổ – Lý Thiên Hoá!

Tiêu Chính Văn vừa trở về dinh thự, Độ Thiên Chân Nhân đã bước nhanh tới nói: “Cậu Tiêu, vùng ngoài lãnh thổ cử người tới rồi, hơn nữa còn đang chờ cậu ở phòng khách!”

“Ồ? Được, dẫn tôi đi gặp!”

Tiêu Chính Văn nói rồi thư thái bước về phía phòng khách.

Lúc này, trong phòng khách, một ông lão tóc trắng như cước đang thưởng trà với vẻ mặt hiền hoà, thoạt nhìn dường như chẳng có ý đối địch.

Ông lão thấy Độ Thiên Chân Nhân dẫn một cậu thanh niên bước vào thì quan sát Tiêu Chính Văn mấy lượt rồi mới điềm nhiên hỏi: “Cậu là vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn à?”

“Tôi là Lý Thiên Hoá! Là sư đệ của chưởng giáo Hằng Sơn - Lý Thiên Thành!”

Ông lão tự mình giới thiệu.

Sư đệ của Lý Thiên Thành?

Nghe thấy lời này, sắc mặt Độ Thiên Chân Nhân hơi biến đổi.

Lý Thiên Thành không hề tầm thường chút nào.

Hơn nữa, ông ta cũng là chưởng giáo danh sơn duy nhất kiêm cả hai giới là vùng ngoài lãnh thổ và thế tục!

Chỉ điểm này cũng có thể nhìn ra thực lực của Lý Thiên Thành, mà sư đệ của ông ta thì sao có thể yếu kém chứ?

“Bỏ đi, bớt phí lời, Thiên Đạo Minh Ước nhờ tôi chuyển tới cậu một câu!”

Lý Thiên Hoá cao ngạo lên tiếng.