Chiến Thần Bất Bại

Chương 1465: Giẫm vào mặt



Thật ra Hosoda Shinsuke không chỉ là một trong những truyền nhân của nhà họ Oda mà còn có dòng máu đại thần Thiên Chiếu.

Mặc dù đến đời của lão, huyết thống đã vô cùng mỏng manh, nhưng dù sao cũng là một trong truyền nhân của thần uy tối thượng đại thần Thiên Chiếu.

Nếu không phải đến mức bất đắc dĩ, Hosoda Shinsuke cũng sẽ không sử dụng trận pháp bí mật của đại thần Thiên Chiếu để phát huy huyết mạch của mình.

Đây cũng là con át chủ bài cuối cùng của lão.

Nếu ngay cả huyết mạch của đại thần Thiên Chiếu cũng không thể đánh bại được Tiêu Chính Văn thì hôm nay ba người họ chắc chắn sẽ thất bại thảm hại ở đây.

Lúc này giữa bầu trời bỗng xuất hiện ảo ảnh cực lớn của đại thần Thiên Chiến, ngay cả nửa người bị Tiêu Chính Văn đánh tàn phế lúc nãy cũng nhanh chóng hồi phục.

Đây chính là ưu thế khi có huyết mạch đại thần Thiên Chiếu, bất kể bị thương nặng đến mức nào cũng có thể nhanh chóng hồi phục trong thời gian ngắn.

“Dù cậu có lĩnh hội được cảnh giới tầng thứ ba của trận pháp, nhưng cuối cùng cậu vẫn chỉ là một người bình thường. Còn tôi lại có huyết mạch của đại thần Thiên Chiếu, sao có thể là người mà người bình thường như cậu có thể khinh nhờn chứ?”

Vết thương của Hosoda Shinsuke hồi phục như ban đầu, Kokura Nosuke và một cao thủ Vy Hào còn lại cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bây giờ Tiêu Chính Văn đang đánh nhau với cháu của đại thần Thiên Chiếu, xác suất đánh thắng không cao.

Trước đó họ đã tận mắt nhìn thấy Hosoda giết một cao thủ cảnh giới Thiên Vương ba sao chỉ bằng thực lực của cảnh giới Chiến Thần.

Cách biệt ở giữa lớn đến độ nào?

Gần như vứt hết sự cách biệt của tất cả cảnh giới.

Hôm nay là lần thứ hai Hosoda Shinsuke sử dụng trận pháp bí mật, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết!

Đại thần Thiên Chiếu không chỉ là sự kỳ vọng về tinh thần của Vy Hào mà còn là sức mạnh niềm tin từ bao năm lịch sử của rất nhiều người Vy Hào.

Đây cũng là một trong những sức mạnh tồn tại trên thế giới u tối.

Mặc dù không thể nhìn thấy, cũng không sờ được sức mạnh niềm tin.

Nhưng một khi phát huy được sức mạnh niềm tin thì vạn vật hay mọi thứ trong thế giới tự nhiên cũng không thể địch lại.

Lúc này những người đứng xem ở đằng xa đều cảm nhận được uy lực vô hình.

Ai cũng run lẩy bẩy, gần như đồng loạt quỳ xuống cùng lúc.

Chỉ có Từ Thiên Thuật và Trương Thế Phong vẫn miễn cưỡng chống đỡ được.

Đây là uy lực cực mạnh của trời, là kết quả của vô số sức mạnh niềm tin kết tụ thành.

Hơn nữa đây là sự tồn tại cao hơn tất cả sức mạnh trong thế gian, thậm chí đã vượt xa sự tồn tại của nguyên khí.

“Hừ, đại thần Thiên Chiếu ư? Ông ta là thần thật sao? Trên thế giới này có thần à? Từ Phúc chẳng qua chỉ là một tội nhân dưới trướng của Tần Vương mà thôi”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn vung kiếm Tần Vương trong tay lên.

Bóng dáng cao lớn của Thủy Hoàng lập tức xuất hiện trên bầu trời.

Lúc này người dân Hoa Quốc đều cảm thấy quanh người rất ấm áp, uy lực vô hình lúc nãy đều tan biến.

Ảo ảnh của Thủy Hoàng xuất hiện, khí thế của Tiêu Chính Văn cũng đột nhiên tăng lên.

Gần như đã đạt đến trạng thái đỉnh cao của cảnh giới Thiên Thần một sao.

“Ầm!”

Cùng lúc đó một luồng sức mạnh đáng sợ hơn cả uy lực của đại thần Thiên Chiến bao trùm lấy bốn phía.

Đó là hơi thở bá đạo như muốn nuốt chửng núi sông.

Là tinh thần hào hùng quét sạch mọi thứ.

Thậm chí ngay cả mặt trăng, mặt trời cũng phải tránh xa nó.

Vượt lên trên cả tất cả sinh linh, giống như chủ nhân của thế giới này vậy.

Ngay cả ảo ảnh của đại thần Thiên Chiếu cũng thu nhỏ lại.

“Đừng nói ông chỉ là con cháu của Từ Phúc đó, dù Từ Phúc đích thân đến đây cũng chỉ có thế thôi. Từ Phúc cũng phải cúi đầu quỳ lạy trước mặt Thủy Hoàng”.

Giọng Tiêu Chính Văn mạnh mẽ như sấm chớp đùng đùng khiến màng nhĩ ba người Vy Hào như muốn nổ tung, thất khiếu chảy máu.

“Cậu! Không thể nào!”

Thấy khí thế của đại thần Thiên Chiếu cũng bị áp chế, Hosoda Shinsuke không khỏi ngạc nhiên.

Lão có thể cảm nhận được mình đang run rẩy.

Ảo ảnh của Thủy Hoàng đó có tác dụng áp chế rất mạnh với lão.

Không lâu sau, ảo ảnh đại thần Thiên Chiếu sau lưng lão bỗng yếu dần, càng lúc càng nhạt đi.

Một bên khác, bóng người Thủy Hoàng lại ngày càng rõ nét hơn.

Hơi thở uy nghiêm đó khiến cao thủ Vy Hào không ngẩng đầu lên được.

Càng đừng nói đến việc bảo họ ra tay với Tiêu Chính Văn.

Cuối cùng hai chân đám người Hosoda Shinsuke mềm nhũn, lần lượt quỳ xuống đất.

“Bịch!”

Nền đá bỗng nổ tung.

Cảnh tượng này khiến người xem vô cùng khiếp sợ.

Lúc này cả hiện trường chỉ có một mình Tiêu Chính Văn đứng chắp tay ra sau lưng, không một ai dám đối địch với anh.

Không chỉ là cả Hoa Quốc đều sôi sục mà thậm chí cả thế giới đều chấn động.

Đó là cường giả về từ ngoài lãnh thổ của nước họ đấy.

Thế mà đều quỳ gối trước mặt Tiêu Chính Văn.

Quan trọng là Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ?

Chỉ mới hơn hai mươi thôi!

Mà những cường giả ngoài lãnh thổ kia thì sao?

Người nào cũng là ông già vài trăm tuổi cả.

Ai ai cũng là sự tồn tại lừng lẫy một phương.

Nhưng lúc này lại quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, cho dù là tự nguyện hay bị ép buộc.

Nhưng họ đều quỳ xuống!

Trận chiến hôm nay đã được định sẵn sẽ ghi vào sách sử, được đời sau ca tụng.

Lúc này Tiêu Chính Văn sải bước đi về phía ba người Vy Hào.

Lúc ba người vẫn chưa hoàn hồn, Tiêu Chính Văn đã nhấc chân đạp lên đỉnh đầu Hosoda Shinsuke, lạnh lùng nói: “Đại thần Thiên Chiếu của ông hình như không linh nghiệm lắm thì phải”.

“Tiêu Chính Văn, cậu đừng láo xược, sau này tôi chắc chắn sẽ giết cậu”.

Lúc này Hosoda Shinsuke đã nổi giận.

Vốn dĩ là cao thủ cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao mà quỳ xuống trước mặt Thiên Thần một sao đã là một sự nhục nhã rồi.

Mà Tiêu Chính Văn còn đạp lên đỉnh đầu của lão.

Đây không chỉ đang sỉ nhục một mình lão mà còn đang sỉ nhục cả Vy Hào.

“Ồ, tiếc thật, ông không có cơ hội đó đâu!”

Giọng nói lạnh như băng của Tiêu Chính Văn vang lên, sau đó anh dùng sức đạp vỡ đầu Hosoda Shinsuke.

Cả người lão đều văng ra xa hàng trăm mét, sau đó một thi thể không đầu đập mạnh xuống đất, lòng Kokura Nosuke không khỏi chùng xuống.

Ngay sau đó chân Tiêu Chính Văn lại đạp lên ngực người thứ hai, cúi đầu nói với người kia: “Võ sĩ Vy Hào các ông lợi hại lắm sao? Tôi thấy chẳng qua chỉ là một đám hư danh mà thôi”.

“Tiêu Chính Văn, cậu dám giết tôi thì chắc chắn sẽ bị trời hại”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tiếc là ông cũng không thể nhìn thấy ngày đó”.

“Phụt!”

Một tiếng trầm đục vang lên, thi thể người kia lập tức biến thành vô số miếng thịt vụn.

Tiêu Chính Văn sải bước đi đến trước mặt Kokura Nosuke trong ánh mắt vô cùng kinh hoàng của tất cả mọi người.

Lúc này Kokura Nosuke đã bị thương nặng, chỉ dựa vào chút sức lực cuối cùng để chống đỡ mới không ngã xuống.

“Chẳng phải ông nói không người Hoa Quốc nào có thể đánh lại ông sao? Chẳng phải nói muốn lấy máu tẩy sạch Hoa Quốc chúng tôi à?”

Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Kokura Nosuke, khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Kokura Nosuke siết chặt nắm đấm, vết thương của lão quá nặng, giờ chẳng có sức lực để nâng người đứng dậy chứ đừng nói đến đánh đấm gì.

Lúc thấy Tiêu Chính Văn giơ chân lên định đạp lên mặt lão, Kokura Nosuke bỗng hét lên: “Tiêu Chính Văn, cậu… cậu dám đạp lên mặt cường giả ngoài lãnh thổ à?”

Nhưng lão vừa dứt lời, một bàn chân đã che lên mặt lão.

“Giẫm lên ông thì thế nào? Chỉ dựa vào các ông mà cũng dám tắm máu Hoa Quốc? Còn dám mưu đồ tiêu diệt hơn một tỷ người dân Hoa Quốc? Ai cho ông can đảm này?”

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một vầng sáng màu trắng lấy Tiêu Chính Văn làm trung tâm tỏa ra bốn phía.

Rất nhiều cường giả ngoài lãnh thổ đều quỳ xuống đất cũng bị chấn động nôn ra một ngụm máu lớn.