Chiến Thần Bất Bại

Chương 1490: Công lao và danh nghĩa chôn sâu



Tiêu Chính Văn xem Trương Lăng Phong như không tồn tại, thoáng chốc đã biến mất vào trong rừng.

Đến khi Tiêu Chính Văn đi xa, Trương Lăng Phong vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Thiên Lăng Tử lợi hại đến mức nào?

Khi đánh nhau với Thiên Lăng Tử lúc nãy, hắn thậm chí không có thể làm Thiên Lăng Tử bị thương.

Có thể nhìn ra được thực lực của hai người.

Càng không cần nói phá vỡ lưới kiếm dày đặc để chém đầu Thiên Lăng Tử xuống.

Hắn nghĩ mình cùng lắm chỉ có thể liều mạng đánh hết sức để làm Thiên Lăng Tử bị thương.

Muốn giết hắn còn khó hơn cả lên trời.

Ai mà biết dưới Thiên Võng Kiếm Trận, bất kỳ đòn tấn công nào cũng phải đối mặt với vô vàn kiếm ý đánh tới.

Đừng nói là xuyên qua lưới kiếm để giết người, dù né được lưới kiếm cũng đã khó như lên trời.

Dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần hai sao cũng không chắc có thể giết được Thiên Lăng Tử trong một chiêu khi đối mặt với lưới kiếm dày đặc như thế.

Nhưng Tiêu Chính Văn thì sao?

Chỉ nhận lấy một chiếc lá rồi tiện tay ném đi như trò chơi của trẻ con, một chiếc lá chém đứt đầu của Thiên Lăng Tử?

Lúc này cả ngọn núi lớn vô cùng yên tĩnh.

Mãi đến khi Tiêu Chính Văn đi xa, Trương Lăng Phong vẫn lặng lẽ quỳ dưới đất, đầu dập xuống đất, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Một tiếng đồng hồ sau, Trương Lăng Phong mới run rẩy ngẩng đầu lên.

Quả nhiên không còn thấy bóng dáng Tiêu Chính Văn nữa, hắn mới lau mồ hôi lạnh trên trán.

Nhưng đúng lúc này một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên: “Trương Lăng Phong, nếu anh nói chuyện hôm nay ra ngoài thì cả nhà họ Trương sẽ bị tiêu diệt”.

“Vâng vâng… tôi… tôi không nhìn thấy gì cả”.

Trương Lăng Phong hoảng sợ run lẩy bẩy.

Lời cảnh cáo của Tiêu Chính Văn hệt như thánh chỉ với hắn.

Hắn hiểu Tiêu Chính Văn hơn bất kỳ ai, đã nói là làm.

Năm đó ở Âu Lục, nơi cách xa Long Kinh bốn mươi cây số, đến sau đó giết các nước mạnh của thế giới để báo thù cho Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn từng do dự chưa?

Tiêu diệt cả nhà họ Trương thì có là gì với Tiêu Chính Văn?

Mãi một lúc sau, Trương Lăng Phong mới ngồi bệt xuống đất, há miệng thở gấp.

Ánh sáng trên bầu trời bỗng biến mất, đám người đang chờ đợi tin tức dưới chân núi cũng bắt đầu thảo luận.

“Đã kết thúc rồi sao?”

“Nhanh quá, không biết lần này là người nhà họ Trương thẳng hay người Hằng Sơn thắng nhỉ”.

“Hừ, ai thắng cũng chẳng liên quan đến anh, quan trọng là ai lấy được hoa Tử Tiêu, ai sẽ trở thành cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao tiếp theo”.

Nghe tiếng bàn luận của mọi người, Lâm Tuyết cũng lần nữa đưa micro cho ông Lưu nói: “Ông Lưu, với kinh nghiệm phán đoán của ông, trong hai người họ, ai sẽ giành chiến thắng?”

“Tôi nghĩ tài năng của Thiên Lăng Tử cao hơn một chút, chín mươi phần trăm chắc là Thiên Lăng Tử lấy được hoa Tử Tiêu. Chúng ta cứ đợi xem”.

Nói rồi ông Lưu chắp một tay sau lưng nhìn về phía đường núi.

Lâm Tuyết cũng gật đầu.

Cô ta cũng biết phán đoán của ông Lưu về hai người này hẳn là rất chuẩn xác.

Một mặt ông ta là võ giả, ngoài ra rất có khả năng ông ta đã biết được tin tức nội bộ.

Trong chốc lát tất cả phóng viên đều chạy đến phía trước con đường núi, kích động đợi Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử xuống núi.

“Tất cả mọi người đều chuẩn bị hết máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc kích động lòng người này”.

Không biết ai đã hét lên câu này, lúc này những người quay phim mới bừng tỉnh, điều chỉnh tiêu cự của máy ảnh.

Khoảnh khắc này có rất nhiều cư dân mạng cũng đang xem livestream, thậm chí còn có người đang đợi để lấy tiền cá cược.

Trước đó trên mạng đã mở một cuộc đặt cược, bất kể là Trương Lăng Phong thắng hay Thiên Lăng Tử thắng cũng có không ít người có thể thu về một số tiền lớn.

Cùng lúc đó viện trưởng các học viện và lãnh đạo cấp cao của năm đại danh sơn cũng đang đợi xem kết quả của chuyện này.

Dù sao họ cũng đã chuẩn bị rất lâu rồi, tốn biết bao sức lực, ra sức tuyên truyền, thành công hay thất bại chỉ còn một bước này.

Họ không lo sẽ có người làm bậy giữa đường, ngược lại lo Trương Lăng Phong không chịu được sự mê hoặc của hoa Tử Tiêu, không làm thỏa thuận để thua Thiên Lăng Tử hơn.

“Mọi người, bây giờ khoảnh khắc kích động lòng người nhất đến rồi, chúng ta đoán xem ai sẽ là người xuất sắc cuối cùng”.

Một blogger nổi tiếng trên mạng livestream nói với các fans.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đều đang rướn cổ lên đợi.

Cho đến một tiếng sau, trên đường núi liên tục có người bước ra.

Chỉ là không có bóng dáng Thiên Lăng Tử và Trương Lăng Phong.

“Sẽ không xảy ra chuyện này ngoài ý muốn chứ? Tại sao lâu vậy rồi mà sư huynh Trương và sư huynh Thiên Lăng Tử vẫn chưa ra?”

Lâm Tuyết nhíu mày hỏi.

Thật ra vẫn có một tình huống là hai người đánh nhau quá kịch liệt đều bị thương nặng, không thể tự đi được.

“Chắc là không đâu, dù sao cũng đều là người trong đồng môn, hai người họ đánh nhau nhất định sẽ nương tay”.

Ông Lưu rất tự tin nói.

Lần này là một ván cờ do năm đại danh sơn bắt tay làm thực hiện.

Hơn nữa nhà họ Trương Thiên Sơn là người khởi phát, thế nên tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất gì được.

Hơn nữa quanh đây lại có vô số cao thủ canh giữ, càng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ là ông Lưu vừa dứt lời, chỉ thấy bốn đệ tử Hằng Sơn mặt mày tái xanh giơ một cái cáng nâng người bị thương, nước mắt chảy dài từ đường núi đi xuống.

Khi máy quay chĩa vào cái cáng nâng người bị thương đó, tất cả phóng viên đều ớn lạnh.

Chỉ thấy trên cáng có một thi thể không đầu, bên cạnh là một thứ gì đó hình tròn.

Qua phân tích phán đoán cẩn thận, mọi người mới nhận ra thế mà lại là đầu của Thiên Lăng Tử.

Mà bên cạnh mấy đệ tử của nhà họ Trương cũng cầm một cái cáng đi xuống, chỉ thấy hai mắt Trương Lăng Phong ngây dại, ánh mắt không có tiêu cự nhìn bầu trời, quần đã ướt một mảnh lớn.

Hả?

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều ngạc nhiên sững sờ.

Nhất là mấy người của đại danh sơn, sau một hồi ngây người thì từng tiếng quát tức giận vang lên.

“Truyền lệnh! Bất kỳ ai cũng không được rời khỏi đây, nếu không thì giết không tha”.

Vở kịch được các đại danh sơn tốn công sức lên kế hoạch hoàn hảo lại có kết cục như thế, ai có thể nhịn được cơn tức này chứ?

Hơn nữa Trương Lăng Phong không gánh nổi cái nồi lớn như thế, nhưng hắn đâu dám nói ra tên Tiêu Chính Văn.

Thế là chỉ đành giả điên giả khùng nói là một người bí ẩn bỗng nhảy ra giết Thiên Lăng Tử trong một chiêu, mà hắn vẫn chưa kịp nhìn rõ tướng mạo thì người bí ẩn đó đã lấy mất hoa Tử Tiêu rồi rời đi.

Kỹ năng diễn xuất của Trương Lăng Phong quả thực rất đỉnh, thậm chí để diễn cho giống hắn cố ý làm ướt quần của mình.

Người Hằng Sơn nhìn thấy Thiên Lăng Tử thân và đầu một nơi cũng cảm thấy tức giận nhưng không thể nói thành lời.

Hơn nữa với thực lực của Trương Lăng Phong, muốn giết Thiên Lăng Tử mà không để làm vết tích gì thì chỉ có nằm mơ.

Dù là cao thủ mạnh nhất hiện giờ của nhà họ Trương cũng không thể lấy đầu Thiên Lăng Tử mà không để lại vết tích gì.

Cũng chính vì thế Hằng Sơn mới không truy cứu tội của nhà họ Trương.

Nhưng đêm hôm đó cả võ tông Hoa Quốc đều sục sôi.

Năm đại danh sơn hăm dọa, thề rằng nhất định sẽ băm vằm hung thủ thành trăm mảnh.

Lúc này Tiêu Chính Văn đã lên xe quay về Sơn Thành.

Sau khi đọc được tin tức trên mạng, anh chỉ khinh thường bật cười, tiện tay để hoa Tử Tiêu vào trong cối thuốc.

“Chủ thượng, chuyện này không phải do cậu làm đấy chứ?”

Độ Thiên Chân Nhân nhìn tin tức trên báo, cười khổ hỏi.

“Quan trọng lắm sao?”

Nụ cười của Tiêu Chính Văn chính là câu trả lời.

Lần này Tiêu Chính Văn muốn xem thử năm đại danh sơn còn có thể giở trò gì tiếp theo.

Nếu trước đây dạy dỗ Lý Tiểu Phi chỉ là lời cảnh cáo nhỏ thì lần này ra tay với Thiên Lăng Tử chính là lời tuyên chiến chính thức của Tiêu Chính Văn với năm đại danh sơn.