Chiến Thần Bất Bại

Chương 1628



Chương 1628

Lúc này, mặt Đông Phương Lăng đã trắng bệch, trong ánh mắt chỉ có hoảng loạn, đờ đẫn nhìn Tần Vũ!

 

Đó là nhân vật lớn, là thủ lĩnh của tổ chức tình báo số một Hoa Quốc – Hắc Băng Đài mà ngay cả nhà họ Đông Phương cũng không áp chế nổi!

 

Dù cho gia chủ của nhà họ Đông Phương có tới thì cũng phải nể mặt người ta vài phần!

 

“Ai là người phụ trách ở đây?”

 

Tần Vũ lãnh đạm quét mắt nhìn một vòng đám người đang quỳ trên mặt đất.

 

“Là… là tôi!”

 

Lư Phụng Quân đã sợ tới mức run cầm cập, vừa quỳ vừa bò hai bước về phía Tần Vũ.

 

“Người đâu, bắt lại! Giao cho Cục chấp pháp luận tội!”

 

Hoàn toàn không có bất cứ lời nói dư thừa nào.

 

Tần Vũ vừa hạ lệnh, ba thanh niên đã tiến lên trước ấn vào vai của Lư Phụng Quân sao đó nhấc ông ta lên.

 

“Cậu Tần, cậu Tiêu! Tôi… tôi bị oan mà, từ đầu tới cuối tôi không biết đã xảy ra chuyện như vậy! Tha mạng, xin tha mạng! Cậu Tiêu!”

 

Lư Phụng Quân gào khóc van xin.

 

Giao cho Cục chấp pháp hỏi tội?

 

Đây là cách nói vô cùng văn minh, thật ra là trở thành tử tù, chuẩn bị tinh thần bị giết hết cả nhà bất cứ lúc nào!

 

Mặc dù ông ta không biết người phía trước mặt có thân phận gì, thế nhưng nhìn vào vẻ uy nghi của anh ta và cả khí thế khi nói chuyện thì tuyệt đối là một nhân vật có máu mặt!

 

“Ồn quá!”

 

Tần Vũ lạnh lùng nói ra hai chữ này.

 

“Xoẹt!”

 

Một nam thanh niên trong số đó dùng dao cứa vào cổ Lư Phụng Quân, khiến cho ông ta choáng váng và bị lôi ra khỏi sân bay như một con chó chết.

 

“Ai tịch thu hành lý của vua Bắc Lương?”

 

Mặt Tần Vũ trầm như làn nước sâu, trong giọng nói không có chút tình cảm nào, lạnh lùng giống một tảng băng!

 

“Tôi… tôi chỉ nghe theo lệnh của người khác, là giám đốc Lý nói với tôi buộc phải giữ hành lý của người này…”

 

Nhân viên công tác chế nhạo Tiêu Chính Văn ban nãy hết lăn lại bò ra phía trước.

 

“Bắt lấy! Tham ô tài sản quốc gia, vô lễ với quốc gia, hỗn láo với bề trên, kéo đi, dìm chết dưới giếng!”

 

“Rõ!”

 

Hai nữ thanh niên sải bước tiến lên trước, túm lấy tóc của nhân viên công tác kia lôi ra bên ngoài.

 

“Xin tha mạng! Là giám đốc Lý bảo tôi làm, tôi chỉ là một…”

 

Cô ta vẫn chưa nói xong hết câu thì đã ăn một cái tát đầy đau đớn.

 

“Ai là giám đốc Lý?”