Chiến Thần Bất Bại

Chương 1657



Chương 1657

Quan trọng nhất là trước đó thậm chí không ai biết thực lực của hắn, ngay cả Hắc Băng Đài cũng không thể tra ra được sức mạnh thật sự của hắn, chỉ biết hắn đạt cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

 

Bây giờ mọi người mới hiểu tại sao Đông Phương Ngạo Vũ lại ngông cuồng như thế.

 

Hắn quả thật có tư cách ra vẻ ta đây.

 

“Hơn nữa tôi còn muốn nói với anh một chuyện. Sở dĩ tôi muốn đấu với anh tuyệt đối không phải vì gia tộc Đông Phương, càng không phải vì bốn gia tộc lớn”.

 

Nghe hắn nói thế, Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long đều sửng sốt.

 

Nhất là Đông Phương Tiếu suýt thì mắt rơi cả ra ngoài.

 

Đông Phương Ngạo Vũ nói thế là có ý gì?

 

Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng liếc nhìn mấy người Đông Phương Tiếu và Viên Sùng Long, lạnh lùng nói: “Tôi là đệ tử chân truyền của Hoa Sơn Trấn Tông, sao có thể bị bốn gia tộc lớn tùy ý sai bảo thế được?”

 

“Trong mắt tôi, đừng nói là gia tộc Đông Phương, dù là bốn gia tộc lớn thì đã sao. Sở dĩ muốn đấu với anh là vì Đông Phương Ngạo Vũ tôi muốn lấy máu của anh tế kiếm của tôi”.

 

“Bắt đầu từ hôm nay, Đông Phương Ngạo Vũ tôi mới là sự tồn tại cao thượng ở Hoa Quốc, chỉ có tôi mới có thể kế thừa Quốc Vận, một bước trở thành cường giả cảnh giới Thiên Thần”.

 

Hắn vừa nói thế, Viên Sùng Long nhìn Đông Phương Tiếu đầy vẻ sâu xa.

 

Trong mắt còn ẩn chứa vẻ oán hận.

 

Gia tộc Đông Phương đúng là có rất nhiều người tài giỏi, Đông Phương Ngạo Vũ thế mà lại nói ra mấy những đại nghịch bất đạo như vậy trước mặt vô số người.

 

Sau này bảo bốn gia tộc lớn để mặt mũi ở đâu?

 

“Tình hình trong tương lai sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất, sao Tiêu Chính Văn anh có thể biết những thứ này được? Đối diện với thời thế đó, anh chỉ có thể để mặc gió thổi đi như mấy chiếc lá rụng này thôi, nhưng tôi thì khác, tôi mới là người được mọi người yêu mến trong thời thế sau này”.

 

Giọng Đông Phương Ngạo Vũ vang vọng, khí thế lại tăng lên.

 

Bỗng chốc đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

 

Lúc này từng đám mây trên bầu trời đã trở thành những đám mây đen kịt, hơn nữa từng luồng sấm chớp liên tục đánh xuyên vào những đám mây.

 

Cảnh tượng đó khiến cả Đông Phương Tiếu phải hoảng sợ.

 

Chỉ có Vũ Thiên Tôn và Thí Thần vẫn bình thản nhìn mọi thứ đang diễn ra.

 

Đông Phương Ngạo Vũ đúng là không tầm thường, cũng mạnh hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều nhưng chút bản lĩnh này chẳng là gì với cường giả cảnh giới Thiên Thần cả.

“Sư phụ à, Đông Phương Ngạo Vũ này mạnh quá, Tiêu Chính Văn…”