Chiến Thần Bất Bại

Chương 1663



Chương 1663

Đây là tảng đá hiên ngang đứng vững dù đã trải qua bao phong ba bão táp trong vài nghìn năm.

 

Dù có cho nổ bằng hàng trăm nghìn quả pháo kích cỡ lớn cũng rất khó cắt được nửa tấc đỉnh núi.

 

Nhưng Đông Phương Ngạo Vũ chỉ dùng một cú đấm đã san bằng cả ba mét của đỉnh núi, đây là uy lực mạnh đến mức nào?

 

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng không khỏi khẽ nhíu mày, cú đấm vừa rồi tuyệt đối không phải là thực lực của bản thân Đông Phương Ngạo Vũ mà hắn đang mượn sức của trận pháp.

 

Nói cách khác, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều có trận pháp trong đó, thế nên uy lực mới mạnh đến thế.

 

Cứ như thể trên nắm tay hắn được lắp thêm một bộ máy tăng sức mạnh, phóng đại sức mạnh ban đầu chỉ một kilogram lên không chỉ một nghìn lần.

 

Mà cảnh giới của Đông Phương Ngạo Vũ lại cao hơn Tiêu Chính Văn một bậc.

 

Thế nên trận chiến này càng thêm khó khăn với Tiêu Chính Văn.

 

Thảo nào trước khi khai chiến, Đông Phương Ngạo Vũ lại có thể tự tin như thế.

 

Cùng lúc đó, đòn tấn công của Đông Phương Ngạo Vũ dồn dập hơn, mỗi một chiêu thức đều mang theo thiên uy vô hạn như thể ngay cả trời đất này cũng đang kề vai sát cánh chiến đấu với hắn.

 

Tay trái của hắn cũng đang cầm một thanh kiếm quang phát ra ánh sáng chói mắt.

 

Đánh bừa một kiếm có thể chấn động hư không, dường như ngay cả không khí cũng bị hắn chia cắt.

 

Thí Thần cười khẩy nhìn cảnh tượng này.

 

Trận đấu giữa Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ đến bước này thì Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.

 

Thậm chí có thể nói thẳng ra là bây giờ Tiêu Chính Văn cực kỳ tốn sức khi chống đỡ, còn đánh thế nào nữa đây?

 

Sao cậu ta có thể thắng Đông Phương Ngạo Vũ được chứ?

 

Dù Tiêu Chính Văn có sử dụng thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ thì cũng vô ích.

 

Trận đấu cấp bậc này đã vượt ra khỏi trình độ mà một vũ khí hay một kỹ năng võ thuật nào đó có thể xoay chuyển tình thế.

 

Đây là đối đầu về thế, bên Đông Phương Ngạo Vũ rõ ràng đã hình thành thế áp đảo.

 

Còn bên Tiêu Chính Văn chỉ có thể lùi từng bước, từng bước né đòn.

 

Giống như một người liên tục bị bắn tỉa ở khoảng cách hơn hai nghìn mét, dù mấy phát súng đầu đều né được nhưng một trăm, một nghìn phát súng thì sao né được đây?

 

Chỉ cần bị trúng một phát đạn thì chắc chắn sẽ chết.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn cũng đang cố gắng tránh đòn, thỉnh thoảng còn đánh trả lại nhưng không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì với Đông Phương Ngạo Vũ.

 

“Đừng cố chấp phản kháng nữa! Mọi sự phản kháng của anh đều vô ích thôi. Tiêu Chính Văn, đừng nói anh chỉ là Thiên Vương thiên cấp, dù bây giờ anh có là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng không thể làm tôi bị thương”.

 

“Cường giả cùng cấp bậc chết trong tôi không dưới năm người, anh tuổi gì mà muốn thắng tôi!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ vừa nói vừa tăng thêm thế tấn công.

 

“Ồ? Xem ra trận pháp mới là thứ quan trọng quyết định thắng thua”.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn đã nhìn rõ mọi thứ.