Chiến Thần Bất Bại

Chương 1702



Chương 1702

Thấy tia sét tím phóng thẳng vào cửa sổ, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để đầu óc trống rỗng.

 

Chỉ trong trạng thái trống rỗng, anh mới có thể nhớ lại cảm xúc trước đây.

 

Tiêu Chính Văn đã từng sử dụng loại trận pháp này khi giao đấu với Đông Phương Ngạo Vũ, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn không thể hiểu được ý nghĩa cốt lõi của trận pháp này.

 

Chỉ có thể dựa theo cảm giác để thi triển trận pháp, đương nhiên sẽ kém ổn định hơn so với Đông Phương Ngạo Vũ và Trương Nguyệt Đông.

 

Thời gian còn lại của Tiêu Chính Văn càng lúc càng gấp rút, chỉ còn cách một phần nghìn giây.

 

Có thể nói, chỉ cần tia sét tím kia đánh trúng Tiêu Chính Văn thì đừng nói anh là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, cho dù cao hơn một cấp thì cũng sẽ bị trọng thương.

 

Suy cho cùng, thiên uy không phải là thứ mà sức người có thể chống lại được.

 

Khoảnh khắc tia sét tím xuất hiện trong phòng bao, hơn chục doanh nhân lớn đang quỳ dưới đất hóa thành sương máu trong chớp mắt.

 

Chỉ từ cảnh tượng này cũng có thể biết được uy lực của tia sét tím mạnh thế nào.

 

Loại thần uy hủy thiên diệt địa này cũng không thể làm cho tâm trí của Tiêu Chính Văn dao động nửa phần!

 

Lúc này, cảm giác trống rỗng lại ập đến, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi dao động.

 

Một luồng sáng vàng đột nhiên phóng ra từ ngực Tiêu Chính Văn, sau đó từ từ lan tỏa, Tiêu Chính Văn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

 

Ngay sau đó, ánh sáng khắp cơ thể Tiêu Chính Văn lan rộng.

 

Đây chính là trận pháp mà Đông Phương Ngạo Vũ từng sử dụng.

 

Dù Tiêu Chính Văn mới chỉ học được chút ít, chưa quen hẳn, nhưng cũng đủ để tiếp tia sét mà Trương Nguyệt Đông sử dụng trong trận pháp.

 

“Bùm!”

 

Một làn khói trắng lan tỏa khắp nơi, chỉ có Đàm Hiểu Vân ở gần Tiêu Chính Văn nhất và được bảo vệ trong ánh sáng vàng là may mắn thoát nạn.

 

Còn tất cả những doanh nhân giàu có đang quỳ trên hành lang gần như biến thành một làn sương máu trong chốc lát.

 

“Rầm!”

 

“Bùm bùm bùm!”

 

Tia sét liên tiếp đánh thẳng vào Tiêu Chính Văn, nhưng dù có bao nhiêu tia sét đi chăng nữa thì tất cả chúng đều bị hút vào ánh sáng vào rồi biến mất.

 

“Tao…”

 

Trương Nguyệt Đông một giây trước còn huênh hoang, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này liền sững sờ.

 

Hắn từng nhìn thấy uy lực của Thiên Tuyệt Trận, mặc dù chưa từng sử dụng nó với ai, nhưng có thể san bằng ngọn núi nhỏ cao mấy chục mét dưới chân núi Thiên Sơn trong chốc lát.