Chiến Thần Bất Bại

Chương 1799



Cùng lúc đó hơi thở mạnh mẽ của cảnh giới Thiên Vương cảnh giới long cấp năm sao bốc lên từ dưới chân Tiêu Chính Văn, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay anh bỗng phát ra tiếng kêu.

 

“Rít!”

 

Tiếng kêu vang lên, không khí xung quanh hơi thay đổi, một luồng khí lạnh xuyên thấu tâm can đột nhiên ập đến.

 

Không chỉ có Thương Nhan Bách cảm thấy sợ hãi mà ngay cả những người xung quanh cũng đều lùi về sau.

 

Hơi thở đó đáng sợ quá.

 

Như thể đến từ chín tầng địa ngục, lại giống như Thiên Thần ở chín tầng mây giáng thế, thậm chí vài đệ tử tông môn ý chí không kiên định quỳ xuống đất.

 

Đây chính là uy lực của Thiên Vương.

 

Kết hợp trận pháp và uy thế thật sự Thiên Vương nên có của võ thuật.

 

Trán Thương Nhan Bách toát đầy mồ hôi, vừa nuốt nước bọt vừa chỉ vào Tiêu Chính Văn, không cam lòng hét lên: “Họ Tiêu kia, e là cậu vẫn không biết hôm nay không chỉ có Hoa Sơn tôi muốn chôn cậu ở nơi này đâu”.

 

“Còn có Hằng Sơn, Thiên Sơn, minh chủ liên minh võ thuật và rất nhiều đồng môn của võ tông. Tôi muốn xem xem lát nữa cậu còn có tư cách gì để ngạo mạn”.

 

“Bốp!”

 

Tiêu Chính Văn không hề báo trước đã vung tay lên đấm một cú mạnh vào mặt Thương Nhan Bách khiến cụ ta lảo đảo, văng ra xa hơn hai mươi mét, sau đó đập mạnh người vào cây cột dưới bục cao mới dừng lại.

 

Lúc này cả đàn tế lặng ngắt như tờ.

 

Cú đấm này không phải ai cũng dám tùy tiện đánh, đó là Thương Nhan Bách đấy.

 

Hơn nữa còn đánh ông Thương trong khi bản thân đang ở trong tình thế nguy hiểm?

 

“Hỗn láo!”

 

Lúc này một giọng nói lạnh như băng bỗng vang lên từ trên bục cao.

 

Sau đó một thanh niên mặc áo dài tay cầm thanh kiếm dài đi xuống, vươn tay đỡ Thương Nhan Bách bị đánh đến mức choáng váng.

 

Lúc này xương gò má của Thương Nhan Bách bị lệch đi, da thịt trên mặt cũng bị xương đâm xuyên qua, bộ dạng nhếch nhác này quả thật thảm thương không nỡ nhìn.

 

“Tiêu… Tiêu Chính Văn!”

 

Thương Nhan Bách che gương mặt bị đánh đến biến dạng của mình, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy dài.

 

Thấy thế mọi người không khỏi thổn thức, đó là ông Thương đấy, thế mà bị Tiêu Chính Văn chọc tức đến mức ứa nước mắt.

 

“Hay cho Tiêu Chính Văn, anh có biết tôi là ai không?”

 

Thanh niên chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Anh là ai liên quan gì đến tôi?”

 

Tiêu Chính Văn vẫn lạnh nhạt nói.

 

“Tôi là đệ tử nhập môn của Hằng Sơn, Lý Thiên Lăng”, thanh niên kiêu đó ngạo nói.